Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 484
Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:05:52
Lượt xem: 34
"Ký đơn hòa giải." Cuối cùng bà ba Vương cũng nói ra mục đích của chuyến đi này.
Thật ra Lạc Di đã đoán được rồi, không việc gì nhờ vả thì ai lại tìm tới.
Ánh mắt cô lộ ra vẻ thương hại: "Bác cũng khó khăn thật nhỉ, phải bôn ba khắp nơi vì một đứa nhỏ không phải của mình, ném hết cả mặt mũi."
Bà ba Vương nghe cô nói thì biến sắc: "Cô nói cái gì? Làm sao cô biết?"
Đây là bí mật lớn nhất của nhà họ Vương, được che giấu cực kỳ kỹ càng.
Lạc Di vô cùng kinh ngạc: "Đây không phải bí mật công khai sao? Không chỉ tôi biết, cả thế giới ai cũng biết, ừm, chỉ có nhà họ Vương mọi người không biết."
Bà ba Vương: … Cảm giác như bị chó tát vậy.
Bà ta thật sự không biết!
Bà ta bất giác nhìn về phía mẹ chồng mình, nhưng bà cụ vẫn cứ mải chăm chú nhìn Lạc Di ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bà ta chỉ có thể kiên trì hỏi: "Cô còn biết cái gì nữa?"
Lạc Di nâng tay lên liếc mắt nhìn đồng hồ: "Tôi không có hứng thú với chuyện tư mật nhà người khác, tôi rất bận rộn, ngày nào cũng kín cả việc, nếu không còn việc gì khác thì tôi đi làm việc tiếp đây."
Cô xoay người rời đi, bà ba Vương vô thức ngăn cô lại: "Cô còn chưa ký vào đơn hòa giải, chúng tôi có thể bồi thường cho cô tương ứng trên mặt kinh tế."
Lạc Di cảm thấy Vương Ngữ Thần vẫn nên vào nhà giam mấy năm thì hơn, sửa đổi tính tình cho tốt một chút, chuyện này đối với bản thân cô hay những người khác đều là chuyện tốt.
"Ký thì không thể ký rồi, tôi cũng không cần tiền bồi thường, chỉ cần ta đừng bao giờ gặp nhau nữa, ok?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-484.html.]
Cô ném lại câu này xong thì lập tức phủi m.ô.n.g một cái tính đi, phía sau lại chợt truyền đến một giọng run rẩy: "Có phải tên mẹ cháu là Ngô Tiểu Thanh không?"
Lạc Di dừng chân lại, ánh mắt rét lạnh, cô xoay người: "Đừng có mà đến quấy rầy người nhà của tôi, bằng không tôi phát điên lên thì cả tôi cũng phải tự sợ mình đấy."
Thiếu nữ mới vừa rồi còn bình tĩnh cười khanh khách nay đã lập tức trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.
Vẻ mặt bà cụ Vương cực kỳ kích động, nhưng lại cố nhịn xuống: "Cháu họ Lạc, là người của thôn nhà họ Lạc ở tỉnh Nam sao? Mẹ cháu là người ở thôn Hồng Tinh bên cạnh à?"
"Điều tra kỹ càng như thế rồi, còn hỏi cái gì?" Lòng Lạc Di ngập tràn đề phòng: "Các người có thể dò ra gốc gác của tôi, tôi cũng có thể, không chắc mình có thể một phát đập c.h.ế.t tôi thì chớ nên xằng bậy, lòng mang thù của tôi rất nặng, một khi đã vượt qua giới hạn cuối, cả thế giới này cũng không thể ngăn tôi lại."
Người nhà chính là giới hạn cuối của cô, ai dám động đến bọn họ, vậy chuyện gì cô cũng có thể làm ra được.
Bà cụ Vương nhìn thiếu nữ ưu việt trước mắt, phảng phất thấy được bóng dáng mình khi còn trẻ, lòng ngổn ngang trăm mối: "Bà muốn gặp cô ấy."
"Không rảnh." Tất cả những gì nên nói Lạc Di đều đã nói, cô nhanh chóng rời đi.
"Mẹ, con nhỏ kia thật không biết điều, không coi ai ra gì…" Bà ba Vương nói được nửa câu thì cả người lạnh lẽo, chỉ thấy mẹ chồng lạnh lùng nhìn bà ta, lòng bà ta lập tức thít lại: "Con nói sai gì rồi ạ?"
Thật ra người bà ta sợ nhất chính là người mẹ chồng này.
Người khác đều cảm thấy bà cụ dịu dàng hiền thục, là một người phụ nữ tốt tính hiếm thấy, vô cùng tán thưởng.
Thế nhưng bà ta biết rõ tính cách thật của mẹ chồng, dưới mặt dịu dàng chính là một tính cách ngang tàng, nói sao làm vậy.
Mà người đàn ông nhà bà ta thì lại là một đứa con trăm hiếu, chuyện gì cũng vâng theo bà cụ, còn bắt cả nhà cùng cung kính bà cụ theo.
Năm đó Vương Ngữ Thần sinh ra mất thể diện như vậy, chính mẹ chồng là người đã quyết định ghi tạc đứa nhỏ vào dưới danh nghĩa bà ta, bà ta từ chối, nhưng không cách nào làm trái ý của người đàn ông nhà mình.
.