Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 483

Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:05:50
Lượt xem: 36

"Vâng." Lạc Di cảm thán không phải bà cụ này mắc chứng si ngốc tuổi già đấy chứ? Lạc Di không mang họ Lạc thì là họ gì?

Cô nghiêm túc quan sát bà cụ mấy lần, tóc rất trắng, mặt cũng rất nhiều nếp nhăn, là một gương mặt đã trải qua nhiều giông gió, nhưng khí chất rất tốt, khung xương cũng rất hoàn mỹ, có thể nhìn ra nhất định khi còn trẻ bà cụ là một người phụ nữ rất xinh đẹp.

Bà cụ Vương hít sâu một hơi: "Mẹ cháu họ gì?"

Lạc Di không muốn kéo người nhà của mình vào, người nhà là ranh giới cuối cùng của cô.

"Xin bà tự giới thiệu về mình một chút trước, đồng thời giải thích rõ ý định, cảm ơn, thời gian của mọi người đều vô cùng quý giá."

Người phụ nữ trung niên vận một bộ vest tươm tất, trang điểm đậm, tay đeo vòng phỉ thúy, trông rất giống một quý bà.

"Lạc Di, chúng tôi là người của nhà họ Vương, đây là mẹ chồng tôi, nữ chủ nhân nhà họ Vương, tôi là vợ của ông ba Vương, cô đã gây gổ với Vương Ngữ Thần nhà tôi, hại nó phải tiến vào nhà lao…"

Nghe đến đây, Lạc Di không nhịn được ngắt ngang lời bà ta, rốt cuộc là ai hại ai? "Vậy nên mấy người tới đây để tính sổ? Được thôi, có thù báo thù, có oán báo oán, chỉ cần mấy người có bản lĩnh ấy thì tôi đều tiếp."

Mặt mày cương quyết bướng bỉnh, đi kèm lời ngạo nghễ, chuẩn bộ dạng của một thiếu nữ đang trong kỳ trẻ trâu phản nghịch.

Bà ba Vương thoáng nhướng mày, vô cùng bất mãn: "Quá ngông cuồng rồi, dù sao cũng là thanh niên thi đậu trường đại học danh tiếng, nhưng tôi phải nói, cô còn chưa tiến vào xã hội này, còn chưa biết xã hội này tàn khốc đến mức nào đâu."

Xuất thân bà ta tốt, được gả vào một nơi cũng không tệ, đã quen sống trong nhung lụa rồi, khó tránh khỏi có hơi kiêu ngạo trịch thượng.

Nhưng trừ người nhà ra, ai sẽ nuông chiều bà ta vô điều kiện chứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-483.html.]

Từ trước đến giờ Lạc Di vẫn luôn không ngại phiền phức, cô cũng không phải một cô nhóc vô danh, trước khi ra tay đối phó với bà ta còn phải đắn đo cân nhắc.

"Xem ra, tôi phải cảm ơn bạn Vương Ngữ Thần rồi, nhằm để tôi có thể nhìn rõ thế giới này, cô ấy đã tình nguyện lấy thân thử nghiệm, cô ấy yêu tôi thật nhỉ."

Bà ba Vương: …

Bà ta rất tức giận, nhưng xét thấy đây là học trò cuối cùng của lão Mạc nên bà ta cũng không muốn quá mức tuyệt tình, hai nhà cũng có qua lại với nhau.

"Sắc sảo quá cũng không phải chuyện gì tốt, nghe tôi khuyên một câu, có oán hận nên giải chớ nên buộc vào, chỉ vì một mâu thuẫn nhỏ mà kết thù với nhà họ Vương chúng tôi thì có đáng không?"

Lạc Di cười, nhà quyền quý khoan dung như vậy đấy, rõ ràng là lỗi của mình, nhưng lại tự tẩy trắng nói mình cứ như kẻ bị oan vậy.

"Bác gái này, hình như bác bị lẫn rồi, là Vương Ngữ Thần nhiều lần trêu chọc tôi, tôi khá dễ tính, lại có tấm lòng nhân hậu, nhiều lần bỏ qua cho mấy hành vi ngu xuẩn của cô ấy, nhưng xã hội này sẽ không bao dung cô ấy đâu, gia đình dạy không được thì hãy để xã hội giáo dục cô ấy đi, cảm ơn tổ quốc vĩ đại của chúng ta, cảm ơn hệ thống công chính luật pháp nghiêm minh."

Cô miệng mồm lanh lợi, mắng chửi người không mang một chữ thô tục nào, nhưng từng chữ đều chọc đau người khác.

Sắc mặt bà ba Vương không dễ nhìn, bà ta cố nén khó chịu nói: "Không hổ là nữ kỳ tài thi đậu đại học Bắc Kinh, Lạc Di, cô là một người thông minh, nên bắt tay giảng hòa với nhà họ Vương chúng tôi mới đúng, xem như nhà họ Vương chúng tôi nợ ơn cô một lần."

Bà ta đã hạ mình xuống thấp hết mức, hết cách rồi, lần này Vương Ngữ Thần rước lấy phiền phức quá lớn, đã lan đến gần người nhà họ Vương.

Chỉ cần vừa nghĩ tới việc cứ ra ngoài là bị người gặng hỏi chuyện Vương Ngữ Thần, bà ta liền cảm thấy vô cùng mất mặt.

Lạc Di nhướng mi, khẽ cười nói: "Các người muốn tôi làm gì?"

.

Loading...