Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 482
Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:05:48
Lượt xem: 18
“Đúng.” Lạc Di đặt hoa quả lên bàn, tùy ý đứng trước giường bệnh.
Mạc Thắng Nam mất hết can đảm, “Đây có lẽ chính là báo ứng của tôi, rất đáng đời.”
Lạc Di không thích nghe mấy lời suy sụp này, tuy rằng cô ta rất đáng thương, nhưng đây là chuyện do cô ta tự mình gây ra.
“Cô chỉ muốn nói với tôi điều này sao?”
Mạc Thắng Nam nhìn cô thì thào tự nói, “Tôi thật sự rất hâm mộ cô, cô cái gì cũng có, vừa thông minh tài trí, vừa được người nhà của cô yêu thương, vừa lọt vào mắt xanh của thầy giáo nổi tiếng, còn được các nam sinh thầm mến..”
Khuôn mặt của Lạc Di cực kỳ lạnh nhạt, “Loại thiên tài giống như tôi cô có hâm mộ cũng không làm được đâu.”
“Đúng vậy, cho tới hôm nay tôi mới hiểu được đạo lý này.” Mạc Thắng Nam hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí, “Thật sự xin lỗi, Lạc Di, tôi cũng không muốn làm tổn thương cô, nhưng cuối cùng vẫn đã làm ra những chuyện tổn thương đến cô.”
Lạc Di nghiêng đầu nhìn cô ta, “Hối hận rồi sao?”
Mạc Thắng Nam đã sớm hối hận, nhưng có ích lợi gì chứ?
“Hối hận rồi, cuộc đời này thật giống như là một giấc mơ, sau khi tỉnh giấc mới phát hiện bản thân mình có bao nhiêu bi thảm và buồn cười, vì một người đàn ông không yêu mình mà phá huỷ cả tương lai sau này, thật sự ngu ngốc.”
Hầy, phụ nữ, chỉ có sau khi đụng đến đầu rơi m.á.u chảy, mới có thể hiểu rõ được.
“Vẫn còn có thể cứu được, trường học không đuổi học cô chính là thương xót cho cô mấy năm nay học hành không dễ dàng, cô cũng đừng để cho trường học phải thất vọng.”
Mạc Thắng Nam im lặng, “Cô sẽ tha thứ cho tôi chứ?”
Lạc Di có chút thờ ơ, “Để xem tình huống đã, nếu như trong tương lai cô có thể cố gắng phấn đấu, gây dựng được thành tựu, tôi sẽ cân nhắc tha thứ cho cô, còn nếu như sau này cô là một người thất bại, vậy thì quên đi.”
Tim Mạc Thắng Nam đau nhói, “Thành tựu? Loại người như tôi còn có cơ hội sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-482.html.]
Cô ta cái gì cũng không còn, nhìn lại cuộc đời của cô ta chỉ còn là một mảnh đen tối.
Lạc Di cũng không thích dáng vẻ im lặng này của cô ta, “Còn sống thì sẽ còn cơ hội, tốt nghiệp Đại học thủ đô khởi điểm đã rất cao rồi, cho dù trong thời gian học có bị xử phạt đi chăng nữa, vẫn sẽ có vài đơn vị thu nhận cô.”
Mạc Thắng Nam dường như có chút xúc động, “Cô không hận tôi sao?”
“Không hận, hận thù là một loại cảm xúc rất ác liệt, tôi không thích.” Lạc Di là người lý trí, không thích cảm xúc quá mức kịch liệt, sẽ làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô.
Mạc Thắng Nam không khỏi cười khổ, “Là không đáng đi.”
Lạc Di nhún nhún vai, có thể nói như vậy.
Trên đường trở về trường, Lạc Di vẫn còn rất nhiều cảm xúc, ôi, vẫn nên ngoan ngoãn đi đọc sách thôi, đây là việc làm dễ dàng đơn giản nhất rồi.
Cô vừa mới đi vào ký túc xá, chị Tiêu lập tức nháy mắt với cô, “Lạc Di, có người tìm cô.”
Lạc Di theo tầm mắt của chị ấy nhìn qua, trong ký túc xá lúc này có thêm hai người phụ nữ, đang đứng đưa lưng về phía cô.
Là ai tìm cô vậy?
Hai người phụ nữ không hẹn mà cùng quay đầu lại, là một bà lão tóc đã bạc phơ và một người phụ nữ trung niên, quần áo và cách ăn mặc của bọn họ đều lộ ra vẻ khoan thai.
“Cô chính là Lạc Di...” Bà lão sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của Lạc Di, trong chớp mắt mở to đôi mắt, vô cùng kinh ngạc.
Lạc Di nhướng mi, cô vẫn rất lễ phép với người lớn tuổi: "Xin hỏi hai người tìm cháu có việc gì không ạ?"
Người phụ nữ trung niên nhìn bà cụ, rồi lại liếc mắt nhìn Lạc Di: "Chúng ta ra ngoài trò chuyện."
Trước bồn hoa dưới lầu ký túc xá, không còn ai, Lạc Di đứng lại, ra hiệu mời.
Bà cụ Vương si ngốc nhìn khuôn mặt cô, càng nhìn càng kinh hãi: "Cháu họ Lạc?"
.