Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 478

Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:05:40
Lượt xem: 27

Mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ liều lĩnh, liều lĩnh sợ người không muốn sống.

Mà loại người như Lạc Di, vừa cứng rắn vừa ngang ngược, lòng trả thù lại rất là nặng, mấy người bọn họ cảm thấy rất sợ hãi.

“Tôi không nhìn thấy gì hết, tôi nghe Mạc Thắng Nam nói là muốn tận tay chỉ dạy cho mọi người kiến thức về máy tính, nên tôi mới đi theo bọn họ tới đây.”

“Tôi cũng vậy, Lạc Di à cô đừng có ghi hận tôi, nếu như đây là cái bẫy, vậy thì tất cả đều là do bọn họ làm, tôi hoàn toàn không biết gì cả.”

“Đúng vậy, chúng tôi vô tội mà.”

Đổng Băng Ngọc thấy một đám trở mặt, sắc mặt tức giận đến tái xanh.

Hiệu trưởng Mai thấy thế, khóe miệng giật giật, lại một lần nữa nhận thức được sự thông minh của Lạc Di.

Tâm tính hay thay đổi, vừa chính vừa tà, thủ đoạn lại rất là lợi hại, người như vậy nhất định không phải loại người tầm thường.

Cho nên, ông ta nghĩ không ra tại sao lại phải đắc tội với loại người này?

“Lạc Di, em tới đây hỗ trợ đi.”

Ông ta sai người mang tới một cái máy tính, còn có một ít tư liệu, toàn bộ đều để ở trên bàn.

“Vâng.” Lạc Di ngồi trước máy tính, đùa nghịch bàn phím, trên màn hình lập tức xuất hiện một hình ảnh.

Cô gái đeo băng đô càng nhìn những hình ảnh này càng cảm thấy quen thuộc, “Đây là cái gì?”

Lạc Di nghiêm túc giải thích, “Là Camera, được gắn ở cửa của ký túc xá, mỗi một người ra vào đều sẽ bị nó lưu lại hình ảnh, góc dưới bên phải có hiển thị thời gian.”

Thật ra nó chỉ được gắn ở cửa ký túc xá 306, và chỉ có duy nhất một cái này mà thôi, mục đích là để bảo vệ cho Lạc Di.

Đám nữ sinh trợn tròn mắt, còn có thể như vậy sao?

Đổng Băng Ngọc trong lòng căng thẳng, “Sao có thể gắn camera ở trước cửa ký túc xá nữ? Đây là xâm phạm nhân quyền đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-478.html.]

Lạc Di giơ ngón tay cái lên khen cô ta, “Bạn học Đổng có vẻ rất là quen thuộc với các điều luật tự do nhân quyền của Mỹ đấy nha, thật lợi hại.”

Chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng từ trong miệng của cô nói ra lập tức lộ ra một chút cảm giác không bình thường.

Hiệu trưởng Mai thay đổi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào Đổng Băng Ngọc.

Đổng Băng Ngọc cảm giác như rơi vào trong một cái hố sâu, không bò dậy nổi.

“Lạc Di, cô lại đang ám chỉ cái gì? Tôi khuyên cô một câu, đừng có làm xằng bậy, đây là phạm pháp đó.”

Lạc Di hết sức kinh ngạc, “Đây là trang bị do nhà trường cài đặt, cô không biết à? Nhà trường có quyền được giải thích cuối cùng, lời cô nói không tính.”

Đổng Băng Ngọc cảm thấy vô lực, cô ta làm sao có thể biết được cơ chứ?

Không đúng, vậy Lạc Di làm sao biết được?

Hình ảnh lại tiếp tục thay đổi, nhìn thấy Lạc Di trở về, lại thấy cô cầm lấy chậu rửa mặt đi ra ngoài, đóng cửa lại...

Một cô gái đội mũ thật nhanh đi tới gần, hết nhìn đông lại nhìn tây, dáng vẻ lấm la lấm lét, vừa nhìn đã biết không phải đang làm chuyện gì tốt.

Cô ta lấy ra một cái chìa khóa mở cửa đi vào.

Một tiếng hét to mãnh liệt vang lên, “Đổng Băng Ngọc, là cô!”

Là bạn học của Đổng Băng Ngọc, cô ta giống như bị sét đánh, cả người đều cảm thấy không khỏe.

Người khác không nhận ra Đổng Băng Ngọc sau khi hoá trang, nhưng cô ta sớm chiều ở chung vừa nhìn đã nhận ra ngay.

“Không phải tôi, không phải tôi.” Đổng Băng Ngọc kích động kêu to, còn giãy dụa xông tới muốn cướp lấy bàn phím, lại bị người ta đè lại.

Một lát sau, bóng dáng kia lén lút đi ra, đóng cửa lại, đợi thêm vài phút nữa, Lạc Di thay xong quần áo bưng chậu rửa mặt đi tới.

Nhìn đến đây, Lạc Di đem hình ảnh tua lại, kéo ngược đến cảnh tượng cô gái đội mũ mở cửa tiến vào, lại bấm nút tạm dừng, đưa hình ảnh phóng to ra, khuôn mặt của Đổng Băng Ngọc hoàn toàn bị bại lộ ra ở trước mắt mọi người.

Mặc dù đội mũ, nhưng góc quay lúc cô ta ngoảnh đầu lại không bị che khuất khuôn mặt đã được camera ghi lại.

.

Loading...