Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 476

Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:05:36
Lượt xem: 24

Sắc mặt của Mạc Thắng Nam thay đổi mấy lần, chần chừ hơn nửa ngày, giọng nói càng thêm yếu ớt, “Có một vài số liệu, tôi cũng không còn nhớ rõ, cũng không có lưu lại dự phòng.”

Váy hoa bỗng nhiên vô cùng kinh ngạc, “Không lưu lại sao?”

Cô ta dùng ánh mắt thúc giục, nhưng Mạc Thắng Nam lại tránh đi.

Váy hoa ở trong lòng thầm mắng một tiếng, chỉ có thể tiếp tục kiên trì. “Trời ạ, tôi vừa rồi còn nghi ngờ tại sao đang yên đang lành lại đi đập vỡ máy tính của người khác? Thì ra là... muốn trộm luận văn của người ta, muốn phá hủy bằng chứng?”

Khóe miệng Lạc Di hơi nhếch lên, có chút hiểu được, “Chúng ta không cùng khoa, tôi trộm nó có ích lợi gì chứ?”

Váy hoa tỏ vẻ khinh thường, “Vậy thì ai mà biết được, nói không chừng cô cầm nó để đi bán, hoặc là trộm cho người khác sử dụng.”

Lạc Di nghiền ngẫm cười cười, “Cô đúng là nhân tài rất có thiên phú viết truyện đấy, cô tên là gì?”

Có một số người, tỏ ra thông minh lại bị thông minh hại.

Nếu đã bày ra kế hoạch, thì nên tỏ ra khiêm tốn ngồi yên mà xem kịch, tốt nhất là nên trốn ở trong chỗ tối, không nên xuất hiện ở hiện trường.

Một số người tự cho mình là thông minh, ha ha.

Váy hoa hất cằm, thái độ rất thanh cao, “Cô còn muốn trả thù tôi sao? Tôi cũng không sợ cô, nếu tôi xảy ra chuyện gì, thì tất cả mọi người đều sẽ biết là do cô làm, tên của tôi là Đổng Băng Ngọc.”

Lạc Di thờ ơ hỏi, “Khoa nào?”

Đổng Băng Ngọc tỏ vẻ kinh ngạc, tức giận trừng mắt với cô một cái.

Hướng đi của chuyện này càng ngày càng thú vị, Lạc Di cười híp mắt hỏi, “Không phải là khoa Tiếng Anh đấy chứ? Bạn tốt của tôi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-476.html.]

Đổng Băng Ngọc tỏ vẻ cứng ngắc, “Cô còn chưa có giải thích rõ ràng đâu.”

Mọi người đều cảm thấy không đúng, giải thích với ai? Với cô ta sao? Cô ta tưởng mình là ai cơ chứ?

Có người cuối cùng cũng ý thức được bọn họ đều bị biến thành cây s.ú.n.g cho người ta.

Lạc Di vô cùng thoải mái, “Cô không biết à, tôi còn tưởng rằng cô mới là người bị hại đấy, chậc chậc chậc, đúng là thú vị.”

Đổng Băng Ngọc không biết Lạc Di lại khó chơi như vậy, mỗi một câu đều sắc bén như dao, cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận, “Tôi gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ đấy.”

Lạc Di hưng trí dạt dào nhìn về phía cô ta, “Là d.a.o cắt dưa hấu hay là kiếm Nhật Bản? Hay là Hoành đao? Rút ra cho tôi xem thử một cái nào.”

Đổng Băng Ngọc hít vào một hơi khí lạnh, cái người đầu bị ngựa đá này có bệnh à, không thể làm theo kịch bản bình thường được sao? Còn cười tươi đến như vậy nữa chứ?

“Luận văn trong máy tính này có giá trị vô cùng quan trọng, có thể là thành tựu mang tính đột phá trong lịch sử, nhưng hiện tại toàn bộ đều đã bị cô phá hủy, cô phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.”

“Lời cô nói không tính.” Lạc Di lười biếng nhìn về phía Mạc Thắng Nam, “Nào, đương sự nói một câu đi chứ, bài luận văn này là sao đây? Rốt cuộc nó quan trọng như thế nào, cô cũng không phải bị câm điếc, vì sao cứ luôn để cho người ta đứng ra nói chuyện thay mình như vậy chứ?”

“Tôi…” Mạc Thắng Nam ấp úng, không dám nhìn cô.

Dáng vẻ này nếu nói là không có chuyện gì mờ ám, ai mà tin?

Đổng Băng Ngọc tức giận giậm chân, mẹ nó, Mạc Thắng Nam đúng là đồ vô dụng, rõ ràng đã nói trước rồi, kết quả toàn bộ mọi việc đều để cho một mình cô ta làm, nhanh nói chuyện đi chứ.

Cô ta còn sốt ruột hơn đương sự, làm cho nhiều người rất hoài nghi.

Tâm tư Lạc Di xoay chuyển, khóe miệng nhếch lên một tia mỉa mai, “Gần đây Vương Ngữ Thần có khỏe không? Đã lâu không được gặp cô ta, lần trước khóc thảm như vậy, tôi còn cảm thấy rất là đau lòng đấy, đợi lát nữa tôi phải đi hỏi thăm quan tâm cô ta thật tốt mới được.”

Quan tâm cái gì, rõ ràng là muốn đi đánh nhau thì có.

.

Loading...