Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 475

Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:05:34
Lượt xem: 27

Từng người bị tra hỏi, nguyên nhân hậu quả như thế nào, đều phải điều tra thật rõ ràng.

Mấy cô gái nói máy tính là do Lạc Di đập vỡ, chính mắt bọn họ nhìn thấy.

Vốn là dì cả Lạc Di vừa tới, tính tình có chút nóng nảy, bây giờ lại gặp phải chuyện như vậy thì cảm thấy vô cùng tức giận.

“Tôi muốn gặp hiệu trưởng Mai một chút, cảm ơn.”

“Hiệu trưởng Mai rất là bận rộn, không rảnh để quan tâm tới những chuyện nhỏ nhặt này.” Đội trưởng bảo vệ lắc đầu, đã nhận định là do cô làm. “Máy tính do cô đập thì hãy thành thật khai báo đi, nếu có thái độ tốt, bồi thường tiền, nhà trường sẽ cân nhắc để xử lý chuyện này.”

Thái độ này của anh ta làm cho Lạc Di khẽ nhíu mày, cầm lấy điện thoại trên bàn gọi điện, “Hiệu trưởng Mai, là em đây, em đang ở chỗ bảo vệ, gặp phải chút chuyện phiền phức.”

Sau khi cúp máy, khuôn mặt của Lạc Di rất bình thản. “Chờ chút, hiệu trưởng Mai đang tới.”

Mọi người ngây ngẩn cả người, đây là tình huống gì?

Mặc kệ người khác truy hỏi như thế nào, Lạc Di đều nhắm mắt dưỡng thần, không nói một lời.

Hiệu trưởng Mai cuối cùng cũng chạy tới, ông ta chạy ra một đầu đầy mồ hôi, “Lạc Di, em có sao không?”

Ông ta là một trong những người tận mắt chứng kiến sự xuất hiện của Hằng Tinh ngày hôm đó, đối với tình huống của Lạc Di vô cùng hiểu rõ, cũng vô cùng tán thưởng cô.

Ông ta cũng có trách nhiệm phải bảo vệ cô thật tốt.

“Em bị buộc tội...” Lạc Di thuận miệng kể lại sự việc một lần nữa.

Hiệu trưởng Mai tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi, “Cái gì? Bọn họ nói em đập vỡ Hằng Tinh? Điều này sao có thể? Nói đùa gì vậy.”

Nếu như nói ai có cảm tình với Hằng Tinh nhất, thì đó đương nhiên là người sáng lập ra nó rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-475.html.]

Lạc Di thờ ơ chỉ vào mấy cô gái trước mặt, “Em cũng cảm thấy rất là kỳ quái, dùng một cái máy tính để buộc tội em, vậy mà chỉ để cho em phải bồi thường chút tiền này thôi sao?”

Sắc mặt của hiệu trưởng Mai rất là khó coi, không chịu chăm chỉ học hành, suốt ngày đi gây rối làm cái gì?

“Tôi hỏi lại một lần nữa, các em có tận mắt nhìn thấy em ấy đập vỡ máy tính hay không?”

Mấy cô gái hai mặt nhìn nhau, cô gái váy hoa cố lấy dũng khí nói, “Lúc chúng em bước vào thì đã nhìn thấy máy tính nằm ở trên mặt đất, trong ký túc xá chỉ có một mình cô ta, không phải do cô ta đập thì còn có thể là ai?”

Lạc Di không nhịn được mỉa mai nói, “Cái này mà gọi là tận mắt nhìn thấy à? Rõ ràng là do não tưởng tượng quá nhiều thì có, sinh viên đại học khóa này thật sự không được rồi.”

Đám nữ sinh đỏ mặt, có người cũng bắt đầu hoài nghi có phải là đã nghĩ sai rồi hay không?

Cô gái mặc váy hoa mặt đỏ bừng, “Vậy cô giải thích chuyện này là như thế nào?”

Lạc Di kỳ quái hỏi ngược lại, “Cũng không phải là do tôi đập, kêu tôi giải thích cái gì cơ chứ?”

Hiệu trưởng Mai cực kỳ im lặng, chỉ bằng một cảnh tượng mà đã hoài nghi người khác, một là người có tâm lý có sao biết vậy, hai là người không chịu dùng đầu óc.

Tại sao không chịu dùng đầu óc? Đây là một loại tâm lý rất đáng để nghiên cứu.

“Được rồi, điều tra, tất cả mọi người đều phải kiểm tra thật kỹ. Nhất định phải tra ra manh mối của chuyện này.”

Hiệu trưởng Mai tìm ra chủ nhân máy tính trong đám người, “Máy tính này là của em sao?”

Mạc Thắng Nam im lặng hơn ai hết, khuôn mặt cô ta trắng bệch, “Đúng vậy.”

Hiệu trưởng Mai nhìn cô ta một cái thật sâu, “Em trở về từ lúc nào? Trước Lạc Di, hay là sau đó?”

“Sau đó.” Giọng nói yếu ớt của Mạc Thắng Nam vang lên.

Váy hoa bỗng nhiên kêu lên, “Thắng Nam à, tôi bỗng nhiên nhớ tới cô từng nói với tôi một chuyện, có một bài luận văn vô cùng quan trọng mà cô viết để ở trong chiếc máy tính này, nó có liên quan đến thành quả của hạng mục nghiên cứu, hiện tại máy tính bị hỏng rồi, phải làm sao bây giờ?”

.

Loading...