Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 474
Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:05:32
Lượt xem: 18
“Không phải tôi làm.”
Mấy cô gái này căn bản không tin, mồm năm miệng mười chỉ trích, “Không phải là cô, vậy thì có thể là ai đây? Ở đây chỉ có một mình cô mà thôi.”
Mấy người bọn họ còn chưa được bắt đầu học đâu, thật là tức giận mà.
“Đã làm sai còn không dám nhận sao? Lạc Di, không nghĩ tới cô lại là loại người này.”
“Cô luôn là học sinh tốt trong miệng của các giáo viên, sao lại có thể có loại đức tính xấu xa như vậy, cô ghen tị với người khác đến mức này cơ à?”
“Chờ một chút, cái này có quan hệ gì đến việc tôi ghen tị với người khác?” Lạc Di chủ động cắt đứt câu nói của người kia, tâm trạng còn vô cùng tốt.
Một cô gái mặc váy hoa không biết là do hưng phấn, hay là kích động, khuôn mặt cô ta đỏ bừng, “Cô ghen tị người ta có máy tính đắt tiền, cô lại không có, mới có suy nghĩ thế này, cô không có, thì cũng đừng hòng ai có được, có đúng hay không?”
“Phụt.” Lạc Di không khỏi vui vẻ, “Thì ra cô là loại người này, đúng là được mở mang kiến thức rồi.”
Cô gái váy hoa nóng nảy, “Không phải tôi, là cô.”
Một cô gái đeo băng đô khác lại nói, “Lạc Di, cô phá hỏng tài sản công, không đúng, đây là đồ dùng cá nhân mới đúng, cô phải bồi thường, cái máy tính này giá bao nhiêu tiền?”
“Hình như là hơn hai ngàn đồng.”
Chỉ để cho cô bồi thường chút tiền thôi sao? Lạc Di luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Ánh mắt của cô nhìn qua khuôn mặt của từng người, chuyện này thật sự quá trùng hợp, sự xuất hiện của những người này cũng hết sức trùng hợp, nếu nói trong này không có chuyện mờ ám, cô không tin đâu.
Câu hỏi đặt ra là, âm mưu của người đó là gì?
“Mạc Thắng Nam, cô cũng cảm thấy như vậy sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-474.html.]
“Tôi…” Mạc Thắng Nam do dự một hồi, tỏ vẻ khó xử, “Tôi không biết.”
Lạc Di nhìn cô ta thật sâu, “Vậy thì để cho nhà trường điều tra đi, nhìn xem lúc nãy đã có những ai ra vào ký túc xá này, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc.”
Váy hoa cười ha hả, “Cậu nói thật là nhẹ nhàng, để cho nhà trường tự điều tra à?”
“Tại sao tôi lại cảm thấy Lạc Di vô cùng bình tĩnh, là ảo giác thôi sao, cô ấy còn có thể khiến cho nhà trường đứng ra nói chuyện vì cô ấy, chẳng lẽ những lời đồn đãi đó đều là sự thật?”
“Lạc Di, nghe nói cô đánh nhau cùng với mấy học sinh nam có quyền có thế ở trường khác, hai ngàn đồng này đối với cô mà nói chắc cũng chỉ như hạt bụi mà thôi.”
Lạc Di vừa nghe đã cảm thấy rất thú vị, cô ghi nhớ thật kỹ khuôn mặt của những người này.
“Nghe nói bây giờ tung tin đồn nhảm cũng không cần phải mất phí, vừa mở miệng đã ra hắt hết nước bẩn lên người của người khác, mọi người đều là sinh viên đại học với nhau, cũng đừng có học theo những người không có học hành đàng hoàng kia, là những cô gái vô tri chỉ biết đi bàn tán chuyện của người này người kia mà thôi.”
“Thôi đi, không có lửa thì làm sao có khói, tại sao bọn họ không đi nói xấu người khác, mà lại cứ thích đi nói xấu cô đây?”
Lạc Di không khỏi tức quá hoá cười, cái lập luận để kết tội người khác của đám người ra vẻ bị hại này thật sự làm cho người ta phải ghê tởm.
“Vậy theo như lời cô nói, nếu cô ăn mặc đẹp, bị một đàn ông sàm sỡ, vậy đây chính là lỗi của cô sao?”
“Cô…” Mặt cô gái kia đỏ bừng.
Lạc Di cười lạnh một tiếng, “Nếu như đang đi đường bình thường thì bị người ta đ.â.m cho một dao, vậy lỗi là do cô đi đường à, có đúng như vậy không?”
Cô đã sớm biết cây to ắt phải đón gió lớn, đoạn đường này gặp phải mấy chuyện như vậy còn ít sao?
Mọi người vô cùng im lặng, hai mắt nhìn nhau.
Bảo vệ trường học vừa tới nơi, sau khi hỏi xong một chút tình huống đã lập tức đưa người cùng với đồ đạc đều mang đi.
.