Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 473
Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:05:30
Lượt xem: 20
Nhưng mà, cô như vậy mới càng chân thật, sống động đáng yêu hơn.
Đám người dần tản đi, bỗng nhiên có một chàng trai trẻ tuổi chạy tới, khuôn mặt đỏ hồng, “Lạc Di, cho cậu này.”
Cậu ta để lại áo sơ mi, chỉ mặc chiếc áo ba lỗ màu trắng chạy thật nhanh.
Lạc Di ngây ngẩn cả người, “Đó là ai vậy?”
Tề Văn Tĩnh vô cùng im lặng, trợn mắt lên nhìn trời, “Anh chàng nổi tiếng Thượng Tư, là sinh viên của khoa luật.”
Trên cơ bản Lạc Di đều không tham gia bất kỳ hoạt động xã giao nào trên trường, thời gian lên lớp cũng vô cùng nghiêm túc, làm gì có cơ hội để quen biết với người khác đâu.
Ngoại trừ những người bạn chung lớp và bạn cùng phòng ký túc xá cô đã quen biết, còn lại những người khác thì có chút không ổn.
“Một chàng trai vừa đẹp trai vừa tốt bụng, thật sự không tệ.”
Ánh mắt của Tề Văn Tĩnh tỏa sáng lấp lánh, “Có thể cậu ta thầm mến cậu đấy, người khác đều không phát hiện ra cậu gặp chuyện bất thường, chỉ có cậu ta vừa nhìn đã phát hiện ra lập tức chạy tới để giúp đỡ cậu, chắc chắn cậu ta mọi lúc đều chú ý tới cậu.”
Những chàng trai cô gái nhỏ trong thời kỳ dậy thì, đến tuổi nhất định sẽ quan tâm đến người khác phái, điều này thật sự rất bình thường.
Lạc Di mỉm cười hỏi, “Văn Tĩnh à, cậu thành thật nói cho tớ biết, có phải cậu đang đọc mấy loại sách văn học bậy bạ sau lưng tớ đúng không? Mấy loại này chỉ dùng để lừa gạt mấy cô gái nhỏ mà thôi, cậu đừng có tin, tin rồi sẽ bị lừa đấy.”
“Tớ không có!” Tề Văn Tĩnh đỏ bừng mặt, cô ấy chỉ có đọc mấy bài thơ tình lãng mạn thôi!
Lạc Di cười ha ha, “Không sao đâu, đọc xem thử chút ít cũng có lợi giúp cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh đấy.”
Tề Văn Tĩnh không phải là đối thủ của cô, “Lạc Di!” Con nhóc xấu xa da mặt dày này.
“Ha ha ha.”
Lạc Di tự trở về ký túc xá một mình, một đường đi nhanh như bay, trong hành lang vô cùng im ắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-473.html.]
Ủa, ký túc xá đóng cửa mất rồi, cũng không có ai ở đây?
Cô lấy chìa khóa ra mở cửa, quả nhiên rất yên tĩnh, không có ai cả.
Chị Tiêu và mấy người khác đâu rồi nhỉ? Không có ở đây.
Cô cũng không quan tâm đến việc khác, vội vàng cầm đồ chạy đến nhà vệ sinh công cộng, sau khi thay quần áo xong cả người giống như mới được sống lại, rất là thoải mái.
Cô mang theo chậu rửa mặt và bột giặt, tiện tay giặt sạch quần áo vừa thay, sau đó mang quần áo đến phòng phơi đồ để phơi.
Tất cả ký túc xá đều không có ban công, nhưng nhà trường đã sắp xếp phòng phơi đồ ở ngoài trời.
Cô bước chân nhẹ nhàng quay trở về ký túc xá, vừa nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa đã lập tức mở ra, ủa, sao cô nhớ lúc nãy đi đã tiện tay đóng cửa lại rồi mà nhỉ?
Cô đẩy cửa đi vào, lại bị cảnh tượng trước mắt doạ cho sợ ngây người, máy tính vốn đang nằm trên bàn đã bị rơi xuống đất, màn hình vỡ nát nằm đầy trên mặt đất.
Cô nhíu mày, bước nhanh tới khom người nâng thùng máy lên, điều này là do ai làm?
Đúng vào lúc này, cửa lại bị mở ra một lần nữa, một đám nữ sinh xông vào.
“Thắng Nam, cô thật tốt, để hôm nào tôi mời cô đi ăn mì nhé.”
“Thắng Nam, cô thật là hào phóng, không chỉ đồng ý cho chúng tôi đụng vào máy tính, còn đồng ý dạy kiến thức về máy tính cho chúng tôi, cám ơn cô nha.”
“Chúng tôi đều biết cô là một cô gái tốt, mấy người ở trong ký túc xá của cô vì ghen tị nên mới xa lánh cô... Lạc Di, cô đang làm cái gì vậy?”
Một âm thanh bén nhọn cắt ngang tiếng ồn ào, “Lạc Di, cô lại đi đập nát máy tính của Mạc Thắng Nam? Cô bị điên rồi à?”
Lạc Di nhẹ nhàng thở dài một hơi, vậy mà lại có loại cảm giác thoải mái giống như lột nốt chiếc giày còn lại ra.
Cô biết ngay cái máy tính này là một mầm họa, quả nhiên là vậy.
.