Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 464

Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:05:00
Lượt xem: 37

"Chỉ có vậy thôi à?"

Thư từ Tiêu Thanh Bình không nhiều, chỉ một hai bức mỗi năm, nhưng lần này bức thư rất dài, đến vài trang.

"Còn bảo cháu phải chăm sóc ông nội thật tốt."

"Còn gì nữa không?"

Lạc Di lật sang trang tiếp theo: “Anh ấy nói mùa hè này không về, phải đi thực tập, hỏi cháu có muốn đi chơi vào dịp hè không? Anh ấy có thể sắp xếp cho cháu tham quan ở Thung lũng Silicon."

"Đi đi, đi chứ..." Ông cụ Tiêu nhận ra mình hơi hấp tấp, hắng giọng một tiếng: “Ông cũng muốn đi, cháu coi như là đi cùng ông, mở mang tầm mắt, xem xét trường học tương lai của mình."

"Ông nội Tiêu nhớ anh Thanh Bình quá nha, thoáng cái cũng bốn năm rồi phải không?" Lạc Di cảm thấy rất hứng thú, tham quan Thung lũng Silicon để cập nhật công nghệ mới nhất là một ý tưởng hay: “Cháu sẽ xem xét tình hình trước, còn phải bàn bạc với thầy xem sao."

"Được, khi nào cháu quyết định xong thì nói với ông."

"Vâng."

Sau khi nghe Lạc Di nói, ông Mạc im lặng một lúc: “Em muốn đi à?"

Lạc Di trả lời thản nhiên: “Dạ, em muốn."

Ông Mạc nhẹ nhàng gõ vào bàn, suy nghĩ lan man: “Trước kỳ nghỉ hè có thể hoàn thành điện thoại không?"

Lạc Di trả lời thẳng thắn, thời gian có vẻ hơi gấp.

"Hơi khó ạ, nhưng em nghĩ cơ hội này rất quý giá. Thung lũng Silicon là khu vực công nghệ cao, nghiên cứu về vi mạch vốn dựa trên silic, bây giờ chủ yếu là ngành công nghiệp máy tính điện tử. Thực ra, những người trong ngành này ở nước ta cũng nên đi ra ngoài xem xét sự thay đổi của thế giới."

"Thầy hiểu rồi." Ông Mạc chỉ nói một câu.

Lạc Di hiểu rõ tính cách của ông, không nói thêm gì, trở lại ký túc xá của trường.

Vừa bước vào hành lang, từ xa cô đã nhìn thấy một bóng dáng cô đơn đứng bên cửa sổ ở cuối hành lang. Đó là Mạc Thắng Nam.

Lạc Di nhìn qua, nhưng không tiến lại gần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-464.html.]

Tề Văn Tĩnh ngồi xếp bằng trên giường, tâm trạng hình như rất tốt: “Lạc Di, cậu về rồi à, này, ăn kẹo sữa Thỏ Trắng đi."

Lạc Di nhận một viên kẹo, bóc giấy cho vào miệng: “Có chuyện gì vui à? Mọi người đâu? Sao lại không thấy ai?"

"Họ đều có việc rồi. Chị Tiêu đưa con ra ngoài dạo, không thể cứ ở trong nhà mãi được. Mạc Thắng Nam thì ở ngoài." Tề Văn Tĩnh đột nhiên có chút ngượng ngùng: “Có người giới thiệu cho tớ một đối tượng, cậu đi cùng tớ nhé."

"Đi xem mắt à?" Lạc Di nhìn cô ấy với ánh mắt tò mò: “Cậu còn trẻ mà, sao lại vội vã thế?"

Tề Văn Tĩnh và Lạc Di rất thân thiết, cả hai đều học cùng một chuyên ngành nên thường xuyên học cùng nhau.

"Người ta giới thiệu cũng khó từ chối, nghe nói anh ta có điều kiện tốt lắm, đi xem thử thôi."

"Anh ta cũng là sinh viên đại học à?" Lạc Di leo lên giường của mình, cởi áo khoác, cảm thấy thoải mái hơn.

Tề Văn Tĩnh đỏ mặt ngượng ngùng: “Đúng, anh ta thi đỗ vào Đại học Sư phạm Thủ đô, nghe nói rất đẹp trai, cha mẹ đều là cán bộ."

Lạc Di gật đầu, việc xem mắt cũng tốt, ít nhất là mọi điều kiện đều được đặt ra trước mắt, mặc dù không đủ lãng mạn.

Nhưng cho dù yêu đương tự do, liệu có thể yêu mãnh liệt suốt đời không?

Cô rất tỉnh táo lý trí, biết khi nào nên làm gì, lên kế hoạch rất rõ ràng.

Có lẽ cũng vì cô chưa từng trải qua tình yêu.

"Được, cậu thông báo trước cho tớ một tiếng."

Mắt Tề Văn Tĩnh sáng lên: “Vậy vào chiều tối ngày mai, được không? Cậu rảnh không?"

Lạc Di giãn người, ánh mắt lướt qua máy tính trên bàn, chưa trả lại, Mạc Thắng Nam vẫn đang sử dụng, nhưng cô ta có vẻ u sầu, không thích nói chuyện.

Cô cũng không biết cô ta đã chấm dứt mối quan hệ với người đàn ông kia chưa.

"Thực ra tớ không rảnh đâu, nhưng nếu tiểu thư Tề đã có lời, tớ cũng phải nể tình."

"Cảm ơn nha." Tề Văn Tĩnh cười tươi.

.

Loading...