Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 452
Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:04:36
Lượt xem: 29
Lạc Di thường xuyên qua lại nhà họ Mạc, hay ăn ké cơm, vô cùng tự tại.
Còn thầy Mạc và ông cụ Tiêu mà ở cạnh nhau thì luôn có vô số chủ đề không thể nói hết.
Lạc Quốc Vinh làm bạn với thầy thuốc Lý, cũng không cô quạnh.
Lạc Di tham ăn, ăn đến no cả bụng thì có hơi khó chịu: "Con đi vệ sinh một chút ạ."
"Mẹ đi chung với con." Ngô Tiểu Thanh uống hơi nhiều.
Hai mẹ con dắt tay nhau ra khỏi phòng bao, phòng rửa tay nằm ở cuối hành lang lầu hai.
Hành lang rất dài, quanh co khúc khuỷu, từng phòng bao sắp ngăn kẽ với nhau.
Phòng rửa tay rất sạch sẽ, cả cái gương cũng được lau sạch đến không nhiễm một hạt bụi, Lạc Di vừa ngồi xuống bồn cầu thì hai mắt bỗng nhiên tối sầm lại, không thấy được gì cả.
Bên ngoài từng tiếng thét chói tai vang lên, bên cạnh cũng gào thét rất ầm ĩ, Lạc Di vô thức gõ nhẹ lên vách ngăn giữa hai buồng, chuyện gì vậy?
"Có quỷ, quỷ gõ cửa." Bên cạnh truyền đến một tiếng thét chói tai.
Lạc Di trợn trừng mắt, quỷ cái con khỉ, a, sao giọng này nghe quen quen vậy nhỉ?
"Tiểu Di, Tiểu Di, con ở đâu?"
Là giọng lo lắng của Ngô Tiểu Thanh, Lạc Di vội vàng lên tiếng: "Mẹ, con ở đây."
Má nó, sao kéo nửa chừng lại đứt luôn thế này?
Ngô Tiểu Thanh lần mò tiến tới: "Đừng sợ đừng sợ, hình như bị cúp điện, con không sao chứ?"
Lạc Di sờ bụng một cái, gương mặt nhỏ nhăn nhúm, cô quýnh lên: "Đợi con thêm mấy giây ạ."
Ngô Tiểu Thanh nghe giọng buồn bực của con gái thì không nhịn được cười: "Không vội, con cứ từ từ đi."
Lạc Di lại càng quýnh, cô lấy hai tay ôm đầu, nghe tiếng bước chân ầm ĩ bên ngoài, hình như đã bị mất khống chế: "Có phải bên ngoài rất loạn không mẹ? Đều đang nháo nhào ạ?"
"Ừ, chúng ta đừng nên chạy lung tung thì hơn." Ngô Tiểu Thanh kéo vách ngăn, cảm giác bây giờ phòng rửa tay là nơi an toàn nhất.
Cuối cùng Lạc Di cũng mở cửa ra, nhỏ giọng lầm bầm: "Sao mà nhà hàng cũng cúp điện được chứ? Không có nguồn điện dự phòng sao?"
Trường học cũng khá hay cúp điện, mỗi một sinh viên đều sẽ tự chuẩn bị đèn pin cầm tay và ngọn nến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-452.html.]
Ngô Tiểu Thanh nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái: "Chúng ta ra cửa nhìn xem, có lẽ cha của con sẽ đến tìm chúng ta."
Chiếc cửa cách vách mở ra, một bóng đen run lập cập chạy đến: "Hai người chờ đã, đợi ở đây đi, trong đây an toàn nhất."
Giọng nói quen thuộc lọt vào tai, Lạc Di nhíu mày: "Mạc Thắng Nam?"
"Lạc Di?"
Lạc Di yên lặng: "Chúng tôi tính ra ngoài xem thử, cô thì sao?"
"Tôi…" Mạc Thắng Nam cực kỳ sợ hãi, nhưng cô ta còn sợ phải ở lại chờ một mình hơn: "Tôi lo cho bạn trai tôi, tôi cũng muốn ra xem thử."
Ba người sờ soạng đi tới cửa, bên ngoài vẫn rất loạn, tiếng thét chói tai không ngừng vang lên.
Hai mẹ con Ngô Tiểu Thanh do dự một chút, rốt cuộc vẫn rụt về, có hơi nguy hiểm.
Chờ trong bóng đêm một chốc, Mạc Thắng Nam bỗng nhiên mở miệng: "Lạc Di, sao cô lại ở đây?"
Gần đây bầu không khí trong ký túc xá trở nên rất ngột ngạt, cô ta cũng không muốn ở đó.
Tất cả mọi người đều thiên vị Lạc Di, cô ta cảm giác mình không thể nói lý, cảm giác rất tủi thân.
Lạc Di kỳ quái hỏi lại: "Đến nhà hàng tất nhiên là để ăn rồi, chẳng lẽ còn đặc biệt đến đây để đi ngoài sao?"
Mạc Thắng Nam: “...”
"Cô đến đây với ai? Không phải cũng đến với bạn trai chứ?"
Lạc Di liếc mắt: "Không phải."
Nếu đã không còn là bạn bè, cô cũng lười giải thích thêm.
Hai người lại rơi vào im lặng, Ngô Tiểu Thanh bất giác nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái, con bà không thích nữ sinh này.
Bỗng nhiên Mạc Thắng Nam lại mở miệng: "Đúng là máy tính không phải do tôi mua, là bạn trai của tôi tặng."
Lời này có chút vẻ hớn hở, kiêu ngạo, còn mơ hồ ẩn chút vẻ khoe khoang.
"Ồ." Lạc Di lên tiếng qua loa lấy lệ.
Nam nữ tặng quà cho nhau rất bình thường, nhưng quà quá đắt thì sẽ dễ xuất hiện trạng thái mất cân bằng.
.