Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 449

Cập nhật lúc: 2025-03-19 06:04:31
Lượt xem: 28

Sắc mặt Mạc Thắng Nam thay đổi: “Lạc Di, mang nước qua đây giúp tôi, cảm ơn.”

Khóe miệng Lạc Di hiện lên một nụ cười nhạt, lạnh lùng mà không có chút ấm áp.

Không khí trong phòng vô cùng kỳ quái.

“Để chị lấy giúp em.” Chị Tiêu lập tức đứng dậy, đưa chiếc cốc men cho Mạc Thắng Nam.

Mắt của Mạc Thắng Nam dán chặt vào màn hình máy tính, tay phải với lấy chiếc cốc, nhưng không cầm chắc, chiếc cốc bị đổ, toàn bộ nước nóng tràn ra ngoài.

“A.” Chị Tiêu bị bỏng tay.

"Thực xin lỗi, không phải em cố ý đâu." Mạc Thắng Nam nhảy dựng lên, vẻ mặt khẩn trương.

Lạc Di vội vàng bước tới, nhìn thấy mu bàn tay của chị Tiêu đỏ bừng, không nói hai lời liền kéo chị Tiêu vào phòng tắm, mở vòi nước rồi xả nước lạnh.

Cô mím chặt môi, lông mày nhíu lại.

chị Tiêu an ủi ngược lại cô: "Không sao đâu, không đau, Mạc Thắng Nam vô ý thôi."

“Cô ấy hình như đã thay đổi rất nhiều.” khối lượng bài tập của Lạc Di nặng nề, đi sớm về muộn, ít có thời gian tiếp xúc với những người bạn cùng phòng không cùng ngành: “Trước đây cô ấy không như thế này.”

Trước đây, Mạc Thắng Nam rất nhiệt tình, ăn mặc giản dị và cũng rất thực tế:

Nhưng hôm nay, cô liếc qua thì thấy Mạc Thắng Nam ngoài tô son, ăn mặc thời trang, còn không biết lấy từ đâu ra một chiếc máy tính đắt tiền.

Hai nghìn tệ, không phải hai mươi tệ, người bình thường muốn mua một chiếc xe đạp thôi cũng khó, mà một chiếc xe đạp bao nhiêu tiền chứ? Một hai trăm tệ.

Chị Tiêu thường ở trong ký túc xá và cũng là người tiếp xúc nhiều nhất với mọi người: “Hình như cô ấy đang yêu.”

Lạc Di bỗng nhiên tỉnh ngộ, chẳng trách thay đổi lớn như vậy: “Yêu ai thế?”

Tình yêu tốt sẽ làm cho con người trở nên tốt đẹp hơn, còn tình yêu xấu sẽ hủy hoại con người.

Chị Tiêu khẽ lắc đầu, chị ấy cũng không rõ: "Có lẽ là người có điều kiện tốt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-449.html.]

Lạc Di ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Chị có thấy thái độ của cô ấy đối với em có chút kỳ lạ không?”

Giọng điệu sai bảo người hầu, thực sự quá thú vị rồi.

Chị Tiêu cũng cảm thấy kỳ lạ: “Mạc Thắng Nam không phải loại người như vậy.”

Chị ấy vẫn nhớ tình nghĩa khi đó bọn họ bồi hai mẹ con chị ấy đến bệnh viện vào đêm khuya.

Lạc Di không bày tỏ ý kiến gì, con người sẽ luôn thay đổi.

Khi hai người trở lại ký túc xá, mọi người đã đi hết, chỉ còn lại những người ở phòng.

Mạc Thắng Nam đưa một khối tuyết nhỏ qua với vẻ mặt bất an: "Chườm lạnh sẽ đỡ hơn một chút, thực xin lỗi, chị Tiêu."

Chị Tiêu nhẹ nhàng thở dài: "Không dễ gì mọi từ năm phương bốn bể gặp được nhau ở đây là duyên phận hiếm có, hơn nữa chỉ có bốn năm ngắn ngủi, phải trân trọng nó."

"Lạc Di, tôi rốt cuộc đắc tội cô chỗ nào? Cô nói ra để mọi người phân xử.”

Mạc Thắng Nam mím chặt môi, không nói một lời.

Tề Văn Tĩnh không nhịn được nói: "Thắng Nam, đây là lỗi của chính cậu, có việc gì thì cậu cứ nói thẳng ra, giấu giếm làm cái gì? Ban nãy đúng là cậu đã đi quá xa rồi, người không biết còn tưởng cậu đã trở thành quý bà nào đấy trong xã hội thượng lưu, còn bọn tôi lại là người hầu của cậu đấy."

Cô ấy vừa dứt lời, sắc mặt của những người khác trong ký túc xá liền xấu đi.

Còn không phải sao, thế mà cô ta lại dám chỉ tay ra lệnh cho bạn cùng phòng làm việc, cô ta là cái thá gì chứ.

Cùng là sinh viên đại học hàng đầu, ai cao quý hơn ai? Mọi người đều như nhau.

Người càng ưu tú sẽ càng kiêu căng tự mãn.

Mạc Thắng Nam thầm than không ổn: "Mấy cậu đừng hiểu lầm, tôi không có…"

Cô ta mím môi một cái, nhìn về phía Lạc Di: "Lạc Di, tôi nghe nói cô rất lợi hại, cô đã giở thủ đoạn ép c.h.ế.t một đàn chị ưu tú, chỉ vì cô ghen ghét với chị ấy nhỉ."

"Cái gì?" Mọi người đều sợ ngây người.

.

Loading...