Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 448

Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:04:29
Lượt xem: 33

Tề Văn Tĩnh hét lên rồi lao tới: "Tớ giúp là được rồi, Lạc Di cậu nằm đó đi."

Cô ấy chạm vào chiếc máy tính như thể chạm vào báu vật quý hiếm, mất một lúc để kết nối cây máy tính với máy tính, chẳng mấy chốc, máy tính đã lên nguồn.

Mọi người vây quanh lại, rôm rả náo nhiệt như đón tết.

"Nhìn này, đây là logo hx, đặc biệt thật, đẹp quá đi.”

"Hình nền này mới dễ thương nè, quốc bảo của chúng ta, Ham Ham.”

“Nước mình lại thực sự có thể tạo ra một chiếc máy tính có tính năng cao như vậy, thật quá tự hào.”

“Thắng Nam, cô mau thử xem.”

Mạc Thắng Nam hưng phấn đến đỏ mặt, hai tay run rẩy, bấm vào một phần mềm, là phần mềm xử lý văn bản.

"Tôi vẫn chưa biết cách sử dụng, để tôi nghiên cứu trước một chút, hệ điều hành này hoàn toàn mới, khác với những gì chúng tôi đã học."

Những người khác rất muốn dùng thử máy tính nhưng lại ngại.

Mạc Thắng Nam nghiên cứu nửa ngày, vẫn là có chút không hiểu: “Lạc Di, cô xuống đây giúp tôi nhìn xem, trình độ chuyên môn của cô hẳn là cao hơn bọn tôi."

Lạc Di tiện tay khoác áo ngoài, xoay người xuống giường, tay còn chưa chạm vào máy, Mạc Thắng Nam đã nhắc nhở: "Cẩn thận chút, đừng làm hỏng, cái này đắt lắm, trường chúng ta chỉ nhập có mấy cái thôi."

Chỉ có các trường đại học lớn và đơn vị nghiên cứu khoa học mới được mấy suất, khả năng lớn là cung cấp cho nước ngoài, kiếm thêm ngoại hối.

Lạc Di biết rõ điều này nhất, ở nhà cô cũng có một chiếc, số 009.

"Cái này không dễ mua, mua riêng thì phải mua bằng phiếu.” Hơn nữa phải có trình độ nhất định mới có tư cách.

Mạc Thắng Nam cụp mắt xuống, mỉm cười nói: “Phiếu của cơ quan cha tôi phát, ông ấy là chiến sĩ thi đua.”

Mọi người đều vô cùng ghen tị, hết lời khen ngợi.

Lạc Di nhìn cô ấy thật sâu, chiến sĩ thi đua lấy không nổi phiếu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-448.html.]

Cô vừa ra tay liền biết, rất nhanh đã giới thiệu các phần mềm khác nhau cho mọi người, mọi người xem đến thích thú, rất muốn muốn có một chiếc máy tính như vậy.

Nữ sinh ở phòng ký túc xá bên cạnh tò mò hỏi: "Lạc Di, sao cô lại thuần thục như vậy? Trước đây từng dùng rồi sao?”

Lạc Di khẽ mỉm cười: “Cái này rất đơn giản, nhìn thoáng qua là có thể hiểu được, các cô cảm thấy khó bởi vì không trong nghề nên không biết.”

Mọi người nghĩ thấy cũng phải, cô là sinh viên giỏi nhất chuyên ngành khoa học máy tính, mặc dù điệu thấp nhưng không ngăn được lời khen ngợi của giảng viên các môn dành cho cô.

Có rất nhiều lời khen khác nhau, khen cô có nền tảng vững chắc, kỹ năng chuyên môn xuất sắc và bài tập chuẩn bị vừa nhanh vừa hoàn hảo.

"Lạc Di, cô dạy chúng tôi đi."

“Nói chậm chút, nói nhanh quá tôi không tiêu hóa được.”

Lạc Di còn chưa nói gì thì Mạc Thắng Nam đã ho khan một tiếng: "Cái đó... Bây giờ tôi phải dùng máy tính để viết luận văn, đợi tôi viết xong rồi sẽ cho các cô dùng máy tính, được không?"

Dù mọi người đều thất vọng nhưng họ không thể cưỡng ép mượn máy tính cá nhân của người khác.

Mọi người không nỡ rời đi, tụ tập lại một bên xem cũng được, căn phòng chật cứng và ồn ào.

Lạc Di có chút khát, vừa xách phích nước lên thì phát hiện đã hết nước, cô quên mất đã đổ hết vào bình nước nóng.

Chị Tiêu nhìn thấy liền nói: “Lạc Di, dùng của chị đi, chị vẫn còn nước nóng đó.”

“Được."

Mạc Thắng Nam đang ngồi trước máy tính đột nhiên nói: “Lạc Di, rót giúp tôi một cốc, tôi hơi khát.”

Lạc Di cũng không suy nghĩ nhiều, tiện tay đổ đầy nước nóng vào cốc men của cô ấy.

Cô tự cầm cốc của mình nhấp từng ngụm nhỏ, nóng quá, cô há miệng thổi cho nguội.

Giọng nói của Mạc Thắng Nam lại vang lên: “Lạc Di, mang qua đây giúp tôi đi.”

Cô ấy giống như là vô ý nói như vậy, nhưng nghe thế nào cũng kỳ lạ.

Cả phòng lặng như tờ, Lạc Di làm như không nghe thấy gì, tay cầm cốc nước của mình chậm rãi đi ra cửa.

.

Loading...