Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 447
Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:04:27
Lượt xem: 46
Hai đàn anh giúp đỡ vu khống đã bị đuổi khỏi phòng thí nghiệm, nghe nói còn bị xử phạt, còn về sư tỷ Thường kể từ khi bị đưa đi vẫn không có tin tức gì.
Ngược lại đàn anh Thiệu lại không thay đổi gì, vẫn đối xử với cô như cũ.
Nhưng hình như anh ấy đã từ bỏ dự định ở lại trường và nghe theo sự sắp xếp của nhà trường.
Về việc này, Lạc Di giống như một con robot không cảm xúc, gì cũng không hỏi, chỉ làm việc của mình.
Độ khó của thí nghiệm đã tăng dần nên cô phải tiêu tốn nhiều tinh thần cà sức lực hơn.
Trong thời gian này, Hằng Tinh ra đời, mang tới cho mọi người một bất ngờ lớn.
Lô Hằng Tinh đầu tiên chỉ có 100 chiếc, mỗi ngành một phần là hết rồi, Lạc Di lấy được một chiếc để trong phòng bố mẹ cô, vợ chồng Lê Quốc Vinh rất thích, có thể nghe nhạc và chơi trò chơi, Ngô Tiểu Thanh còn học cách làm tài liệu, làm bảng biểu, chơi rất mượt.
Lô máy tính thứ hai vừa được ra mắt tại hội chợ xuất nhập khẩu Trung Quốc thì đã ngay lập tức gây chấn động và được săn đón nhiệt tình, đơn đặt hàng đến như tuyết đổ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, vào lúc không để ý thì mùa đông lại đến rồi, hoa tuyết bay bay, nghìn dặm băng dày.
Ngoài trời tuyết rơi dày đặc, tuyết trên mặt đất dày, lạnh đến rùng mình.
Lạc Di nhân cơ hội hiếm có mà làm ổ trên giường trong ký túc xá, ôm bình nước nóng giữ ấm, ngắm tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Chị Tiêu nhìn qua nói: “Lạc Di, hôm nay em không đến thư viện à?”
“Em không muốn đi.” thỉnh thoảng Lạc Di cũng muốn trộm lười biếng.
“Dì ơi.” Cậu nhóc cười ngọt ngào với cô, trong tay ôm một con ếch biết nhảy, vô cùng vui vẻ.
Đây là đồ tặng kèm lúc cô mua sách ở trạm thu mua phế phẩm, màu sắc đã phai rồi nhưng vẫn nhảy được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-447.html.]
Ngoài việc lên lớp và làm việc ở căng tin, thời gian còn lại của chị Tiêu đều ở ký túc xá vừa học vừa chăm con.
Rất cực khổ, nhưng chị ấy cảm thấy nó đáng giá: “Chị định cho thằng bé đi học vào năm tới, đến lúc đó thằng bé cũng được 6 tuổi rồi."
“Đi học sớm chút cũng tốt.” Lạc Di ngưỡng mộ sự kiên cường này của chị ấy, có thể nhìn thấy sự mạnh mẽ của người làm mẹ trên người chị ấy: "Nếu không đủ tiền thì em có một ít."
“Chị đã tiết kiệm được một ít tiền, cũng đủ rồi." Chị Tiêu đối với ai cũng thân thiện, nhưng hay tâm sự nhất với Lạc Di.
Rõ ràng tuổi tác chênh rất lớn nhưng trên người Lạc Di lại có một loại bao dung và nhìn thấu sự hờ hững tình đời mà người bình thường không có.
Dù cho cô có tặng thằng bé một món đồ chơi cũ cũng không có cảm giác đang bố thí mà giống như là chuyện rất bình thường.
Không như một số người, thông cảm là thông cảm, cũng là lòng tốt, nhưng họ luôn tỏ ra bộ dạng thương hại, điều này làm cho người ta có cảm giác gì đó rất không thoải mái.
Lạc Di đang lật sách thì đột nhiên bên ngoài có tiếng động, cô không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cửa vừa mở ra, một nhóm người tràn vào, vây xung quanh hai người Giang Nguyệt Cầm và Mạc Thắng Nam.
Họ cầm một chiếc hộp trên tay, hét lên đầy phấn khích: "Mọi người nhìn xem, đây là cái gì?"
Lạc Di quay đầu lại nhìn, cô nhướng mày, thứ này cô quen thuộc nhất.
Tề Văn Tĩnh quay người đứng dậy, vẻ mặt vô cùng kích động: "Đây là Hằng Tinh?! Trời ơi, ở đâu ra vậy?"
Cô ấy cũng nghiên cứu về máy tính, sự ra đời của Hằng Tinh có thể so sánh với b.o.m nguyên tử, sao cô ấy có thể không biết?
Cô ấy còn biết rằng Hằng Tinh bán rất chạy ở nước ngoài, thịnh hành trên toàn thế giới, được mệnh danh là ánh sáng trồng hoa.
Một chiếc máy tính như vậy được bán với giá 2.000 ở trong nước, ở nước ngoài là 4.500, tăng gấp đôi.
Sau khi mở hộp, chiếc máy tính màu trắng lộ ra, Mạc Thắng Nam vẻ mặt kiêu ngạo: “Tôi mua đó, Văn Tĩnh, Lạc Di, các cô tới giúp đi.”
.