Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 443
Cập nhật lúc: 2025-03-19 06:04:57
Lượt xem: 29
Sư tỷ Thường cảm thấy không ổn, chuyện gì đang xảy ra vậy? Giáo sư thích cô đến vậy sao? Không được, không thể để Lạc Di giẫm đạp lên mọi người được.
"Giáo sư, sao cả thầy cũng..."
Ánh mắt lạnh lùng của ông Mạc quét qua: "Hửm?"
Sư tỷ Thường câm như hến, rắm cũng không dám thả.
Sư mẫu Mạc chân không tiện nên đi chậm hơn mấy bước, bà ấy đi vào vừa nhìn thấy Lạc Di liền ôm lấy cô: "Tiểu Di, ai bắt nạt em? Có sợ không? Sư mẫu ở đây.”
Lạc Di rúc vào trong n.g.ự.c bà, chỉ vào chị Thường, nhẹ giọng tố cáo: “Chị ta nói em là cẩu nam nữ, làm bậy trong phòng thí nghiệm, bị nhìn thấy còn muốn g.i.ế.c chị ta bịt miệng.”
Sư mẫu: “...”
"Em không đùa đấy chứ?”
Cái đầu nhỏ của Lạc Dị tựa vào vai bà ấy, cô có vẻ ủy khuất gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, dáng vẻ giống như đang cầu được ôm.
Sư mẫu mỉm cười: "Phụt haha."
Đứa bé tội nghiệp này, rốt cuộc đã sinh sự với ai rồi? Có thể tìm một lý do nào đáng tin hơn không?
Lạc Di không giả bộ đáng thương được nữa, cô cũng bị chọc cười: "Ha ha ha."
Trong phòng thí nghiệm chỉ có tiếng cười của hai người họ, cười đến vui vẻ.
Những người khác đều không vui được nữa, hai mắt sư tỷ Thường như sắp rơi ra, sao bọn họ có thể sao có thể thân thiết như vậy? Sư mẫu? ?
Ông Mạc hiện lên vẻ chán ghét, "Em đúng là đứa ngốc, bị bắt nạt thế này mà còn cười."
Sư mẫu cười xong, thương hại sờ đầu Lạc Di, Lạc Di thích làm nũng dỗ để dành người khác, cô cũng rất hiếu thảo và tài giỏi, từ lâu bà ấy đã coi Lạc Di như đứa trẻ trong gia đình.
"Ông Mạc, đây là học sinh của ông sao? Ông dạy kiểu gì thế? Lạc Di là người bọn họ có thể nói bậy nói bạ như vậy sao? Thật là, nhìn đã biết không phải hạng tốt đẹp gì.”
Đây chắc chắn là giận cá c.h.é.m thớt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-443.html.]
Đứa trẻ nhà mình bị đối xử bất công, có thể không tức giận sao?
Bà ấy hiểu rõ nhất phẩm hạnh của Lạc Di, đứa trẻ này ấy à, ngoan ngoãn biết bao nhiêu, cô sẵn sàng giao nộp thành quả cực khổ nghiên cứu của mình cho đất nước vô điều kiện.
"Tiểu Di, em đừng sợ, có chúng ta ở đây, không ai dám bắt nạt em."
Những người này muốn hủy hoại danh tiếng của Lạc Di, động cơ không trong sạch.
Hợp lực lại bắt nạt cô, thật sự nghĩ rằng cô không có hậu thuẫn sao?
Cả người Lạc Di dán chặt vào người bà: “Ừm Ừm, em yêu sư mẫu nhất.”
Lòng sư mẫu mềm nhũn, sao lại có người có thể nhẫn tâm làm tổn thương một đứa trẻ dễ thương như vậy chứ?: “Ngoan lắm, cô mang cá khô tới cho em, có muốn ăn không?"
"Ăn ạ!" Hai mắt Lạc Di sáng lên: “Ở đâu có vậy ạ? Đại sư huynh cho sao?"
“Không phải, là của lão tứ gửi tới đó, nó chỉ đích danh cho em vài túi.” Lão tứ đang làm nghiên cứu trên hải đảo, có rất nhiều hải sản.
Lạc Di vui vẻ mở gói ra, gắp một con cá khô nhỏ gặm, vị ngọt dịu, rất dai, có chút cay, ăn rất ngon.
Mọi người nhìn họ thân mật như vậy. trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Mắt không mù đều có thể nhìn ra, quan hệ của bọn họ rất thân thiết.
Tai không điếc cũng nghe được một tiếng sư phụ, sư mẫu, trong lòng khỏi cần nói có bao nhiêu tư vị.
Ông Mạc đã sớm tuyên bố rằng không nhận đệ tử nữa, tại sao vẫn nhận? Những lời này không được tính sao.
Lạc Di được ông Mạc đưa đến phòng thí nghiệm, lúc đầu mọi người đều rất coi trọng cô, nhưng có một thời gian dài ông Mạc không đến phòng thí nghiệm nữa, không còn thấy sự quan tâm của ông ấy dành cho Lạc Di, cộng thêm có khoảng thời gian Lạc Di cũng không đến nên mọi người chỉ nghĩ rằng Nhạc Nghị đã bị bỏ rơi.
Ai mà biết được, cô đã là đệ tử trong nhà từ lâu.
Sư tỷ Thường thầm kêu khổ trong lòng, mẹ nó, Lạc Di thế mà lại là người của hoàng tộc, hại c.h.ế.t người rồi.
Cô ta không biết tình huống thực sự là như thế nào.
.