Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 441

Cập nhật lúc: 2025-03-19 06:04:53
Lượt xem: 27

Một lúc sau, đàn anh Thiệu đột nhiên đi tới, thấp giọng nói: "Anh hỏi em một việc này."

“Việc gì ạ?”

Đàn anh Thiệu do dự liên tục: “Giáo sư Mạc muốn tuyển một trợ giảng, là thật sao?”

Lạc Di có chút nghi hoặc: “À, em không biết nữa, có chuyện gì vậy?"

Cô thực sự là không biết, toàn bộ sức lực trước đó của cô đều dành cho các dự án nghiên cứu, cô gần như không để ý gì đến tình hình bên ngoài.

"Em có thể hỏi giúp anh được không? Anh..." Đàn anh Thiệu hít một hơi thật sâu, tai đỏ bừng: “Anh muốn ở lại trường."

Anh ấy là khóa sinh viên đầu tiên sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học được tiếp tục trở lại, gia đình anh ấy ở vùng nông thôn hẻo lánh, rất nghèo.

Lúc đầu mọi thứ vẫn chưa đâu vào đâu, ông Mạc muốn xây một phòng thí nghiệm, anh ấy dựa vào sự chăm chỉ, chịu thương chịu khó, thành tích nổi trội và ngoan ngoãn vâng lời mới nổi bật trong một nhóm đối thủ cạnh tranh.

Ban đầu anh ấy chỉ là một thành viên bình thường của phòng thí nghiệm, nhưng sau khi tốt nghiệp thạc sĩ và rời khỏi phòng thí nghiệm thì mới dần dần bộc lộ tài năng.

Ấn tượng của Lạc Di đối với anh ấy không tệ: “Được, để em giúp anh hỏi thử xem.”

Đàn anh Thiệu giật mình:” Hỏi trực tiếp luôn sao?"

“Đúng vậy.” Lạc Di hiểu rõ tính cách của thầy nhất, có chuyện gì thì cứ nói thẳng.

Cô muốn gì đều vẫn luôn hỏi thẳng.

Người ta là người lớn, có nhiều kinh nghiệm và sỏi đời hơn bạn nhiều, ông ấy có thể nhìn thấu bạn trong nháy mắt, vì vậy đừng chơi tâm nhãn làm gì.

Đàn anh Thiệu cảm thấy cô quá dũng cảm, nhưng người được cưng chiều thì chẳng có gì phải lo ngại.

"Các người đang lén lút làm gì thế?" Một thanh âm tức giận vang lên, là đàn sư tỷ Thường vừa mới tới muộn.

Lạc Di im lặng liếc nhìn cô ta một cái, sau đó quay người tiếp tục nhìn vào bàn thí nghiệm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-441.html.]

Đàn anh Thiệu không nói gì, tiếp tục làm việc.

Sư tỷ Thường vô cùng tức giận: “Sao các người không nói nữa? Chẳng lẽ đang nói xấu sau lưng người ta? Hay là đang lén lút giở trò gì?”

"Đừng nói nhảm nữa, mau đến làm việc đi." Đàn anh Thiệu khẽ cau mày.

Không biết lời này đã chạm đến dây thần kinh nhạy cảm nào của sư tỷ Thường: "Tôi nói nhảm? Rõ ràng là các cô cậu đã làm chuyện đáng xấu hổ.”

Vốn dĩ Lạc Di không muốn để ý đến cô ta, nhưng nghe vậy lại tỏ ra không hài lòng: “Nói cho rõ vào, thế nào là chuyện đáng xấu hổ? Sao tôi lại không biết? Cô nhìn bằng con mắt nào thế?"

Ngay từ đầu, sư tỷ Thường này đã rất quái gở, cô ta không chào đón cô, cô cũng không có ý định lấy lòng cô ta, quan hệ vẫn luôn không tốt.

Sư tỷ Thường tức giận nói: "Tôi tận mắt nhìn thấy, các người ở phòng thí nghiệm hôn hôn hít hít bên tai nhau.”

Lạc Di sửng sốt, người này bị mù sao?

Những người khác cũng ngơ ngác, bọn họ đều có mặt tại hiện trường, sao lại không biết chuyện này?

Đàn anh Thiệu sắc mặt tái xanh: "Câm miệng."

"Sao nào? Còn không cho người khác nói?" Sư tỷ Thường chỉ vào họ, giận dữ hét lên: "Họ Thiệu kia một chân đạp hai thuyền, còn Họ Lạc kia, cô dựa vào vẻ đẹp để dụ dỗ người khác, cả hai đều không phải loại tốt đẹp gì, các người có xứng với tôi không? Hả?”

Đây là lúc để làm ầm ĩ lên một trận.

Ánh mắt Lạc Di trở nên lạnh lùng: "Gọi cảnh sát đi.”

Cô cảm thấy việc này có gì đó không đúng lắm, tốt hơn hết là nên cẩn thận.

Mọi người đều sửng sốt, sư tỷ Thường cũng ngây người: "Sao cơ?”

Lạc Di trực tiếp lấy điện thoại ra bấm số: "Cảnh sát phải không? Xin chào, ở chỗ tôi xảy ra chuyện, chỗ này là... xin hãy lập tức tới đây một chuyến.”

Sư tỷ Thường bất lực nhìn cô gọi điện thoại, muốn bổ tới ngăn lại nhưng bị Lạc Di ném cốc vào người.

Cô ta tránh được, vừa tức vừa lo: "Lạc Di, cô điên rồi à? Sao cô dám báo cảnh sát? Cô không sợ truyền ra ngoài sẽ hủy hoại danh tiếng sao?"

.

Loading...