Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 439
Cập nhật lúc: 2025-03-19 06:04:48
Lượt xem: 34
Đang nói chuyện thì họ nhìn thấy một thứ to lớn được chuyển từ trên xe xuống, có người kêu lên: "Đây là tủ lạnh sao? Hàng Trung Quốc hay hàng nhập khẩu vậy?"
Mọi người đều đỏ mắt, ôi ôi, đúng là chiếc tủ lạnh trong truyền thuyết rồi, đá bào kem dưa hấu, chè đậu xanh, ngon quá đi mất.
Ngô Tiểu Thanh nghe thấy tiếng động nên đi ra, nhìn thấy con gái trong lòng bà liền vui mừng, bà nắm bàn tay nhỏ của cô nói: "Con về rồi à, ăn cơm chưa?"
“Con ăn rồi.” Lạc Di mỉm cười chỉ chỉ người khuân vác: “Để cho người ta vào trước đã.”
Lúc này Ngô Tiểu Thanh mới nhìn thấy tủ lạnh, hai mắt mở to, vội vàng tránh đường, ra hiệu đặt tủ lạnh trong phòng ăn.
Hàng xóm tò mò đều chạy vào hóng chuyện.
Sau khi điều chỉnh tủ lạnh xong, dì Trình đưa tay vào trong tủ, vui mừng khôn xiết: “Có khí lạnh rồi, cô Ngô à, sau này tôi sẽ để thịt và rau nhà tôi ăn không hết lại đây để làm lạnh nha.”
Những người hàng xóm khác cũng có ý định như vậy, nếu có tủ lạnh thì họ sẽ không sợ đồ ăn bị hỏng nữa.
Ngô Tiểu Thanh co quắp khoé miệng: "Cũng được, nhưng sẽ không bảo đảm việc mất hay thiếu đồ, nếu có nhiều người, em cũng không thể quản hết được."
Chủ nhân đồ này trộm thịt của chủ nhân đồ kia, chủ nhân đồ này không cẩn thận lấy luôn rau của chủ nhân đồ kia, ai mà quản được?
Mọi người nhìn nhau với vẻ khó tin.
Thím Trình đảo tròng mắt một vòng: “Lạc Di, cháu mua cái này à?"
Lạc Di khẽ mỉm cười nói: “Không phải ạ, là quà khen thưởng cho thành tích tốt của cháu.”
Ngô Tiểu Thanh đã quen với việc lần nào con gái cũng mang giải thưởng về nhà, điều này đã xảy ra từ khi cô còn nhỏ: "Trước đây giải thưởng là một chiếc xe đạp và một chiếc ti vi, bây giờ lại thêm một chiếc tủ lạnh? Thật tốt quá."
Bà không cần phải mua sắm gì lớn cho gia đình, Lạc Di dựa vào sự nỗ lực của mình đã thay đổi hoàn cảnh gia đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-439.html.]
Lạc Di nắm lấy cánh tay bà, trìu mến nói: “Ban đầu họ tặng ti vi màu, nhưng con nghĩ ở nhà chúng ta đã có một chiếc ti vi đen trắng rồi, nên còn không bằng đổi tủ lạnh, không phải cha rất hâm mộ chiếc tủ lạnh trong cửa hàng sao?”
Ngô Tiểu Thanh trong lòng cảm thấy vui không nói lên lời, nhưng lại nói: "Con chỉ cưng chiều cha con thôi."
Lạc Di cong lông mày cười nói: "Con cũng rất cưng chiều mẹ, mẹ thích gì? Lần sau con sẽ đổi phần thưởng mà mẹ thích.”
Ngô Tiểu Thanh cười rạng rỡ: “Chỉ cần là quà của con gái mẹ, cái gì mẹ cũng thích.”
Học bá chính là giỏi như vậy đó, hàng xóm ghen tị đỏ mắt nhưng cũng chẳng làm gì được.
Họ quyết định quay về thúc giục con mình chăm chỉ học hành, tranh thủ lấy một chiếc ti vi.
Chú Trần vô cùng ghen tị: "Dạo này học giỏi thì có ích lợi gì? Thành tích của con tôi cũng khá tốt, sao chỉ được phát vở và bút?"
Con trai ông ta vẫn đang học cấp ba, thành tích cũng không tệ.
Lạc Di buột miệng nói: "Trước tiên phải lấy giải nhất của mấy cuộc thi cấp quốc gia, sau đó đỗ vào Đại học Bắc Kinh và Đại học Thanh Hoa, chắc chắn là sẽ có phần thưởng tốt."
Chú Trần: "…Giải nhất cuộc thi toàn quốc là cải trắng sao?"
Hàng xóm:" ...Đại học Bắc Kinh, Thanh Hoa thi dễ vậy sao? Có phải cháu hiểu lầm gì rồi không?"
Lạc Quốc Vinh tan sở về nhà, khi nhìn thấy tủ lạnh thì vui mừng khôn xiết, ông lập tức nấu mấy món ăn, đều là món mà Lạc Di thích.
Lạc Nhiên ở một bên lẩm bẩm: “Con cũng là con ruột, con cũng là con ruột đó!! Tại sao lại không có món con thích?”
Cậu bé miệng nói như vậy nhưng tốc độ gắp thức ăn lại không kém ai, bát cơm của cậu bé đầy ắp thịt và thức ăn.
Nhạc Quốc Vinh trợn mắt, "Được ké hào quang của chị con, có cái ăn là được lắm rồi, còn muốn chọn cái gì? không muốn ăn phải không, đưa hết đây cho cha.”
.