Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 438
Cập nhật lúc: 2025-03-19 06:04:46
Lượt xem: 31
Lạc Di gật đầu, “Đúng vậy, hệ thống dùng để kết nối các máy tính với nhau, gọi tắt là mạng, nó ra đời ở Hoa Kỳ vào năm 1969, lần đầu tiên được sử dụng là ở trong quân đội, bây giờ nó cũng được sử dụng trong nghiên cứu khoa học và trong trường học, nhưng không được phép dùng cho hoạt động thương mại, đây sẽ là thứ quan trọng nhất trong tương lai, em đề xuất mọi người nên tập hợp giành cái này, những thứ quan trọng nhất phải tự mình nắm trong tay."
Hoạt động thương mại trong nước còn không được cho phép chứ đừng nói đến việc sử dụng ở nước ngoài.
Thay vì cứ đợi chờ đằng đẵng đến khi nước họ cho phép thì thà rằng tự mình làm, trong tương lai sẽ có nhiều lá bài hơn.
Cô luôn nghi ngờ Mỹ luôn dễ dàng thuận lợi trong chiến tranh chớp nhoáng vì nước này có quyền kiểm soát tối cao thông tin mạng.
Cả thế giới đều sử dụng Internet mà Mỹ là nước nắm quyền kiểm soát việc quản lý mạng thế giới.
Cô nghe được một tin đồn nhưng không biết là thật hay giả. Trong thời kỳ chiến tranh Iraq, tên miền ảo cấp cao nhất của Iraq ".iq" đã bị đình chỉ, tất cả các trang web có đuôi ".iq" đều biến mất khỏi Internet, cứ nghĩ đến lại thấy sợ, nó làm cho người ta cảm thấy rùng mình.
Giống như Twitter và Facebook ở thế hệ sau, họ sẽ dễ dàng chặn những tài khoản không vừa mắt, ngay cả tài khoản Twitter chính thức của Đại sứ quán Hoa Kỳ cũng dám chặn, bạn cứ thử tưởng tượng mà xem.
Những điều này đã làm sáng tỏ một đạo lý, bất kể là quan điểm của dư luận hay quyền tự do ngôn luận thì đều phải nằm trong tay mình.
Mọi người đều cho rằng việc này quá khoa trương, loại đồ vật hư ảo vô hình sờ không thấy cũng không thể ăn, không thể uống này không có giá trị gì cả.
Chỉ có viện trưởng trầm tư suy nghĩ: "Thật sự quan trọng như vậy sao?"
Lạc Di rất ý thức được tầm quan trọng của Internet: "Để em lấy một ví dụ tương tự đi, trong tương lai, một nửa dân số thế giới sẽ liên lạc với nhau bằng cách lên mạng, phải có biết bao nhiêu là lưu lượng? Lưu lượng chính là cơ hội, là của cả, là nguồn tài nguyên dồi dào."
Nói trên phương diện chiến tranh thì bọn họ có khả năng không cảm nhận được, nhưng còn về phương diện tiền thì sao?
Lãnh đạo hơi bị cô thuyết phục: “Ba người các em không làm được sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-438.html.]
“Em chỉ là một sinh viên năm nhất.” Lạc Di bĩu môi: “Hai người bọn họ thì là người ngoài ngành.”
Việc này thực sự rất khó.
Cô cắn thêm một miếng bánh đậu đỏ, chỉ có đồ ăn ngọt mới có thể xoa dịu thể xác và tinh thần mệt mỏi của cô.
Cô cắn thêm một miếng nữa, thơm quá, tay nghề của mẹ đúng là tuyệt vời nhất.
Người xem ai cũng đói rồi, bạn học này, cô ăn một mình như thế có ổn không?
Lãnh đạo nhìn chằm chằm vào chiếc bánh đậu đỏ, không nhịn được mà hỏi: “Bánh này ở đâu ra thế?”
Lạc Di theo bản năng ôm lấy ba miếng bánh đậu đỏ còn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên như một chú chuột nhỏ: "Nhà em làm đó, em không ăn đồ ăn của người khác! Đầu óc em tiêu hao quá nhiều rồi! đói!"
Lãnh đạo không nhịn được cười, ông ta vươn tay ra: "Cho tôi một miếng."
Một chiếc ô tô đỗ trước cửa nhà họ Lạc, hàng xóm tò mò vây quanh, chiếc xe này buổi sáng đã tới rồi, buổi tối lại tới nữa, rốt cuộc là người nào?
Nhà họ Lạc có quan hệ gì với hoàng thân quý thích sao?
Cửa xe mở ra, Lạc Di bước xuống, mỉm cười chào mọi người.
Thím Trình tự cho là thân thiết với cô, cười hỏi: “Lạc Di, cháu đã đi đâu vậy?”
Lạc Di nói bừa: “Cháu ra ngoài chơi với mấy người bạn, không phải sắp khai giảng rồi sao, chơi xong sẽ tập trung vào học.”
Cô là sinh viên đại học Bắc Kinh, mọi người đều xem trọng cô.
.