Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 436
Cập nhật lúc: 2025-03-19 06:04:42
Lượt xem: 37
Dương Nam Ba là người đầu tiên bày tỏ quyết tâm của mình: “Ý định ban đầu của chúng em là để cho đất nước kiếm lợi nhuận ngoại hối”.
Hàn Á Huy còn nói: “Chúng em học tập không chỉ vì bản thân mà còn để xây dựng quê hương của mình”.
Lạc Di vẫn nở nụ cười tươi tắn: “Mặc dù chúng em còn trẻ nhưng tình yêu quê hương của chúng em không bao giờ thua kém bất kỳ ai”.
Thấy ba người trẻ tuổi ý thức được xa như vậy, các lãnh đạo rất vui mừng: "Tốt lắm tốt lắm, các em đều rất giỏi."
Lạc Di chỉ vào một tài liệu trên màn hình: “Tất cả thông tin đều có trong tài liệu này, nếu có gì không hiểu có thể liên hệ với chúng em.”
Thấy bọn họ vui vẻ như vậy, lãnh đạo cũng không thể không bày tỏ gì, có công phải thưởng, có lỗi phải phạt, thế mới đúng đạo lí tự nhiên: "Các em có nguyện vọng gì không?"
Dương Nam Ba phấn chấn tinh thần: "Có thể phát cho bọn em mỗi người một cái máy được không?"
Anh ta nằm mơ cũng ước có nó, máy tính trên thị trường có thể chơi được mấy trò chơi nhỏ hoặc dùng để nghiên cứu, loại máy tính này rất thú vị và thực dụng.
Lãnh đạo biết đây là dự án đăng ký dưới tên phòng thí nghiệm của ông Mạc, ba đứa trẻ cũng chưa nhận được lợi ích gì.
"Chuyện đó không thành vấn đề."
Ba người vô cùng vui mừng, Lạc Di còn nói thêm: “Thầy và đại sư huynh của em cũng đóng góp rất nhiều, bọn họ cũng muốn có một cái.”
Đối mặt với ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ của mọi người, ông Mạc kiêu ngạo nhướn mày, vẫn là ông ấy có tầm nhìn tốt nhất.
Đại sư huynh cười lớn, tiểu sư muội ruột của tôi đó.
Lãnh đạo nhìn theo ngón tay cô chỉ, thấy rằng cả hai người đều là những người năng lực tài giỏi, như vậy cũng là nên: "Được, ai cũng được một cái, ngoài cái này ra, các em có muốn gì không? Về vật chất, mỗi người có thể đề nghị một điều."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-436.html.]
"Cái này. . . " Dương Nam Bá xuất thân khá giả, không cần lo lắng gì về cơm ăn áo mặc: "Hình như cũng không cần lắm, các cậu thì sao?"
Hai người còn lại cũng nói không cần.
Lạc Di nghĩ thầm trong lòng, tự mình đòi đồ thì thấp hèn lắm, phải để người ta chủ động tặng quà thì mới sang, phải không?
Họ càng cư xử như vậy, lãnh đạo càng quý mến, ông ta nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì mỗi em sẽ được tặng một chiếc ti vi màu để khen thưởng cho thành tích xuất sắc của mình. Tuy nhiên, vì tính bảo mật nên thành tích của các em sẽ không được công bố, chỉ được ghi chú trong hồ sơ, mong các em có thể hiểu được."
Đây chính là ý của ông Mạc, ông ấy muốn đưa Lạc Di đi du học, nếu quá phô trương sẽ bị người ta nhắm tới.
Ông ấy đã trao đổi với Lạc Di, Lạc Di cũng không phản đối: "Hiểu ạ, đương nhiên là hiểu."
Hai bên đều đã đạt được thỏa thuận, mọi người trong viện bắt đầu vây quanh máy tính để nghiên cứu, thảo luận sôi nổi.
Trương Thanh Hà lặng lẽ nghiêng người qua: "Tiểu sư muội, chúc mừng em, tuổi trẻ đầy triển vọng, tốt nghiệp xong đến cục Vũ trụ của bọn anh đi, cả hai người bạn kia nữa, rất hoan nghênh các em."
Anh ta lại bày tỏ ý muốn bọn họ gia nhập một lần nữa, cướp người là phải giành trước.
Tuổi còn trẻ mà đã có năng lực như vậy, sau này sẽ còn như thế nào nữa?
Người ra tay đầu tiên là người mạnh nhất.
Những lời này bị mọi người xung quanh nghe thấy: "Này, đừng tranh giành với chúng tôi, đây là em gái khoá dưới chuyên ngành khoa học máy tính của chúng tôi, tương lai tất nhiên sẽ làm trong lĩnh vực này."
Đào góc tường ngay trước mặt bọn họ, đây cũng quá đáng lắm rồi.
Những người khác cũng nghe thấy, lần lượt vây lại, lãnh đạo Đại học Bắc Kinh nói: "Lạc Di, em ở lại trường làm giảng viên đi. Bắc Đại chúng tôi cần những sinh viên như em."
.