Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 434
Cập nhật lúc: 2025-03-19 06:04:38
Lượt xem: 42
Dưới sự giúp đỡ của tất cả các bên, nhóm ba người của Lạc Di đã cực khổ mày mò ra thành quả nghiên cứu vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè.
Lạc Di đã kiểm tra rất nhiều lần, xác nhận không có vấn đề mới báo cho ông Mạc.
Chẳng bao lâu, ba người họ cùng thành phẩm được đưa về Viện Nghiên cứu máy tính dưới tên Đại học Bắc Kinh.
Bảo vệ từng tầng từng tầng một, bầu không khí vô cùng nghiêm túc, làm cho người ta không khỏi căng thẳng.
Ba người nhóm Lạc Di và được dẫn vào một phòng hội nghị, có một nhóm người đông nghịt đang ngồi bên trong, nam nữ già trẻ gì cũng có.
Dương Nam Ba nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc, anh ta không tự chủ được mà nín thở, mấy ông lớn này cũng đến sao? Đẳng cấp này quá cao rồi.
Lạc Di nhìn thấy thầy và đại sư huynh của mình thì liền mỉm cười với họ.
Cô mặc một chiếc váy hoa nhí màu xanh nhạt, búi tóc nụ hoa theo kiểu Hàn Quốc, trông rất tươi tắn và xinh đẹp.
Mọi người nhìn ba người trẻ tuổi này với những vẻ mặt khác nhau, có chút khó tin.
Ông Mạc nở nụ cười bước tới: "Lạc Di, em không cần phải sợ, trình diễn cho mọi người đi."
Lạc Di mỉm cười gật đầu, ra hiệu mang máy tính lên sân khấu, sau khi chào hỏi xong liền đi thẳng vào chủ đề: "Đây là thành quả mà ba người chúng em đã nghiên cứu ra, em đặt tên cho nó là Hằng Tinh."
Chiếc máy tính màu trắng trông hơi cồng kềnh nhưng cũng đẹp hơn nhiều so với những chiếc máy tính trên thế giới, mặt trên có ký hiệu tiếng Anh: hx.
Mọi người đều tò mò lại gần xem.
Trong số đó có dáng dấp mấy vị lãnh đạo đang đứng ở đầu, Dương Nam Bá không dám thở, vô thức hạ giọng nói: "Lạc Di, em đừng sợ, cố lên."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-434.html.]
Tại sao ai cũng bảo cô đừng sợ? Cảnh tượng lớn hơn thế này Lạc Di cũng từng thấy rồi, đâu có gì phải sợ?
Ở trước mặt mọi người, cô bình tĩnh, không nhanh không chậm giới thiệu: “Em xin giới thiệu một chút, CPU tốc độ 1 MHz, 8 bit, bộ nhớ 64kb, độ phân giải màn hình…”
Cô nói liên tục, giọng nói rất đĩnh đạc, dẫn dắt khéo léo và có khí chất mạnh mẽ.
"Tổng cộng có năm cổng, một cái là cổng kết nối 2x DIN-5, một cái là cổng âm thanh 1x 3,5mm, loa tích hợp, một cái là cổng trò chơi, một cái là cổng ổ đĩa mềm, cổng còn lại là cổng bộ nhớ, một cái card mạng và một cái để kết nối bàn phím…"
Cô vừa giới thiệu vừa bật máy tính lên, khoảng một phút thì máy đã khởi động.
Sau đó màn hình xuất hiện, hình ảnh một chú gấu trúc đáng yêu đang gặm một cây trúc hiện ra trước mặt mọi người.
Một số ứng dụng trên màn hình lần lượt được hiển thị, tạo lên làn sóng cảm thán.
"Nó có thể dùng để nghe nhạc, học tập, làm việc, làm sổ sách và kết nối với máy in, có thể ứng dụng rộng rãi hơn nữa."
Cô làm toàn những thứ đơn giản tối ưu nhất, nhưng vì bộ nhớ có hạn nên tài liệu không theo kịp được, về phần này cũng không còn cách nào khác.
Nhưng đối với những người ở đây mà nói, nó giống như một thế giới mới được mở ra.
Giao diện rõ ràng gọn gàng, phần mềm đơn giản và thực dụng làm cho mọi người mở rộng tầm mắt.
Mọi người thay nhau đặt câu hỏi, Lạc Di trả lời từng câu hỏi theo cách phổ biến và đơn giản nhất một cách chậm rãi, thậm chí cô còn tự làm một biểu đồ phân tích rất đẹp, rõ ràng và dễ hiểu.
Một vị lãnh đạo tỏ ra vô cùng phấn khích: "Đây là đồ thị phân tích à? Em làm kiểu gì thế? Máy tính tự động chuyển đổi sao?"
Lạc Di mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, mọi người có thể dùng máy tính để phân tích dữ liệu, rất nhanh và chính xác. Biểu đồ đường có thể quan sát xu hướng thay đổi liên tục của nhiều dữ liệu và tiến hành phân tích so sánh, còn về biểu đồ cột, có thể phân tích theo hướng thời gian thực và so sánh các chỉ tiêu khác nhau, nắm bắt kịp thời các biến động."
.