Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 431

Cập nhật lúc: 2025-03-19 06:04:32
Lượt xem: 44

“Vâng ạ.” Lạc Di ra vẻ đặc biệt ngoan ngoãn, mỉm cười ngọt ngào với ông ấy.

Trương Thanh Hà nghĩ ngợi, rồi đưa cho cô một túi quả óc chó: "Ăn đi."

Vẻ mặt ông ấy rất nghiêm khắc, nói năng cẩn trọng, lúc xụ mặt nói chuyện rất đáng sợ.

Lạc Di cười tủm tỉm nhận lấy, chậm rãi bóc vỏ quả óc chó, yên lặng nghe bọn họ nói chuyện. không xen vào.

“Tiểu sư muội của con có tham vọng lớn, chỉ một lòng muốn tạo dựng tên tuổi.” Ông cụ Mạc ngoài miệng phàn nàn, nhưng không giấu được vẻ tự hào.

"Có lý tưởng là chuyện tốt, chỉ cần chịu nỗ lực, một ngày nào đó sẽ thực hiện được, không nên nóng vội."

Lạc Di không khỏi nghi ngờ đại sư huynh đang làm công tác tư tưởng, há miệng ra chính là nói đạo lý.

Sư mẫu bưng khay ra, đưa cho mỗi người một bát cơm rượu nếp, Trương Thanh Hà nhìn lướt qua rồi nói: "Bây giờ thầy thích ăn món này à? Thầy đã lớn tuổi rồi, bớt ăn đồ ngọt một chút."

“Là tiểu sư muội của con thích ăn.” Ông cụ Mạc lập tức phủi sạch quan hệ.

Nếu không phải ông ấy cứ cầm lấy cái bát, thì mọi chuyện sẽ khác.

Khóe miệng Lạc Di giật giật, bỗng nhiên trở thành vật tế thần: "Thầy ơi, em kiên quyết đề nghị thầy nhìn em ăn, thầy đừng có ăn."

“Học trò bất hiếu.” Ông cụ Mạc tức giận trừng mắt nhìn cô: “Trong đám học trò, em là đứa tinh nghịch nhất.”

Cũng chỉ có cô mới dám nói đùa, dám đưa tay xin xỏ từ ông ấy, gặp phải khó khăn liền tìm đến ông ấy, mạnh dạn thẳng thắn yêu cầu ông ấy bảo vệ và hộ tống cô.

Thế nhưng càng như vậy, càng thể hiện rõ không coi ông ấy như người ngoài, càng thân cận với ông ấy hơn.

Trương Thanh Hà nhìn bọn họ tương tác với nhau, có chút ghen tị.

Lạc Di đắc ý vỗ ngực: "Thầy ơi, em thấy rất tuyệt vời, thầy bắt đầu chuẩn bị quà đi, em muốn một chiếc máy ảnh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-431.html.]

Ông cụ Mạc ngây người, sau đó lập tức hớn hở ra mặt: "Cái gì? Em có tiến triển rồi à?"

“Vâng, đột phá tiến triển luôn rồi ạ.” Lạc Di giống như một đứa trẻ đang chờ lời khen của người lớn.

Ông cụ Mạc biết cô chỉ chơi đùa, nhưng không ngờ lại có hiệu quả: "Đưa thầy xem nào, mau, mau, mau."

Lạc Di nhìn về phía đại sư huynh, hất cằm, ám chỉ có người ở đây.

Trương Thanh Hà sửng sốt một lúc, đây là đang đề phòng mình sao? Con nhỏ này!

Ông cụ Mạc không khỏi bật cười: "Ha ha, không sao đâu, đại sư huynh của em không phải người ngoài, để cậu ấy xem thực lực của em."

Ông cụ Mạc đã nói như vậy, có nghĩa thân phận của đại sư huynh không ảnh hưởng, cô nhìn xung quanh rồi nói: “Chúng ta vào phòng sách đi.”

"Được."

Trong phòng sách của ông cụ Mạc có một cái máy tính, nhưng ông ấy không thường sử dụng, thỉnh thoảng chỉ dùng để chơi mấy trò chơi nhỏ.

Ông ấy cũng khá thời thượng, nói chơi trò chơi có thể thúc đẩy tuần hoàn não, kích thích cảm hứng.

Lạc Di vừa bật máy tính lên, tựa như biến thành người khác, mới vừa nãy vẫn là một cô bé đáng yêu ngọt ngào, lúc này vẻ mặt nghiêm túc, lông mày chau lại, mười ngón tay trắng nõn lướt trên bàn phím, khí chất hoàn toàn khác, cứ như thể cô mới là nữ hoàng của thế giới này.

Tốc độ của cô nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy dư ảnh của ngón tay.

Tiếp theo là một màn hình đầy chữ, liên tục nhấp nháy, khiến người ta không mở mắt ra nổi.

Trương Thanh Hà kinh ngạc nhìn Lạc Di, không tệ, có chút tài năng, chả trách sư phụ lại nhận cô làm học trò canh giữ cửa ngõ.

Không biết qua bao lâu, Lạc Di nặng nề ấn một cái phím, rồi thở ra một hơi dài: "Xong, để em khởi động lại."

Sau khi khởi động lại, giao diện màn hình bỗng khác.

Hệ điều hành Star trực tuyến, Lạc Di vừa minh họa thao tác, vừa cẩn thận giảng giải.

.

Loading...