Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 424
Cập nhật lúc: 2025-03-19 06:04:19
Lượt xem: 40
Những người khác cũng nhao nhao tỏ vẻ không vui, học sinh giỏi đều có sự kiêu ngạo riêng, bọn họ chỉ phục người giỏi, chỉ tôn thờ thành tích, dựa vào cái gì bị người không bằng mình đại diện?
Còn là một cây thông Noel di động! Thật không có phong cách!
Vương Ngữ Thần thích làm náo động, liều mạng khoe khoang khoe của, cũng chỉ có thể lừa gạt người bình thường, người thật sự có bản lĩnh thì chướng mắt bộ dạng này.
Thứ bọn họ cạnh tranh chính là tài năng!
Mặt Vương Ngữ Thần biến thành màu gan heo, vừa xấu hổ vừa lúng túng, cái thứ không biết điều.
“Đây là các cậu đã vội lập một bè phái rồi sao?”
Vừa nói ra câu này, sắc mặt mọi người đều khó coi, bây giờ còn rất kiêng kị cái từ này.
Hồ Đan Phượng cũng là người kiêu ngạo, cười lạnh một tiếng: “Cái gì gọi là bè phái? Không chia sẻ lỗ mũi với cậu thì gọi là kết bè phái sao? Cậu thật sự coi mình là công chúa cách cách sao? Đại Thanh đã bị diệt vong rồi, tỉnh táo một chút đi.”
“Nói không chừng tổ tiên người ta là hoàng thất, cậu ta là hoàng thất cách cách đó.” Lạc Di lười biếng đả kích một đòn nặng nề: “Thảo dân chúng ta không tôn thờ cách cách, không thể hiện lòng trung thành với cách cách, chính là tội lớn đó.”
“Ha ha.” Lâm Siêu Nhiên cũng không thích từ này, không nóng không lạnh nói vào: “Xin Vương cách cách thứ tội!”
Không phải bọn họ hùa nhau đùa giỡn, mà là một câu nói của Vương Ngữ Thần đã đắc tội với bọn họ.
“Các cậu...” Vương Ngữ Thần tức giận đến đỏ mắt: “Các cậu liên thủ xa lánh tôi, ức h.i.ế.p tôi! Tôi phải đi nói với giáo viên!”
Cô ta chưa bao giờ kiểm điểm lại bản thân mình, rõ ràng một tay cô ta đẩy mọi người về phía dối thủ của mình, lại cảm thấy tất cả mọi người ghen tị với cô ta, không muốn thấy cô ta tốt.
Lạc Di cười ha ha: “Đi đi, cô đi nói cho giáo viên, Đại Thanh nhà cô đã bị diệt vong, cô chịu ấm ức, cô đau lòng, nước mắt của cô đang rơi, muốn cho tất cả mọi người khóc cùng cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-424.html.]
Cậu ăn mặc không phù hợp với mọi người còn muốn được giáo viên ủng hộ, cút đi.
Vương Ngữ Thần khóc òa lên, quá ức h.i.ế.p người ta rồi.
Các thí sinh nhìn nhau, đều yên lặng lui ra, tỏ vẻ mình chỉ là người qua đường không hề liên quan.
Ngược lại đám nịnh hót an ủi vài câu, nhưng càng khuyên càng tệ, càng khóc hương tâm.
Lạc Di lại bóc một viên kẹo ném vào trong miệng, híp mắt cười xem.
Giáo viên nghe tin chạy tới, cau mày an ủi vài câu, thấy Vương Ngữ Thần vẫn khóc không ngừng nên không kiên nhẫn nữa.
Đội chiếc vương miện nhỏ, khóc không đáng thương một chút nào, ngược lại có vẻ vô cùng già mồm.
“Còn năm phút nữa là bắt đầu thi nói rồi, mọi người chuẩn bị xong chưa?”
Lúc này cho phép mọi người vào phòng học xem với khoảng cách gần, chỉ cần giữ im lặng là được.
Cho nên, không riêng gì sinh viên tới rất nhiều, giáo viên các trường đại học cũng tới không ít, ngồi ở cuối cùng xem trận thi đấu.
Đề thi nói là: Dùng tiếng Anh giới thiệu lịch sử văn hóa rực rỡ của các quốc gia, có thể tùy ý chọn một đề tài, quốc gia nào cũng được, thời gian 5 phút, bảy giáo viên giám khảo mỗi người có quyền cho mười điểm, tổng điểm bảy mươi.
Thứ tự học sinh phía trước được xáo trộn ngẫu nhiên, mà học sinh đứng đầu trong bài thi viết được xếp cuối cùng, căn cứ vào thành tích của họ.
Cho nên, Lạc Di là người cuối cùng phát biểu, Lâm Siêu Nhiên đứng thứ hai đếm ngược từ dưới lên. Hồ Đan Phượng và Vương Ngữ Thần xếp thứ ba và thứ tư từ dưới đếm lên.
Quy tắc trò chơi này rất thú vị, các thí sinh tiếp nhận thử thách của mọi người.
Biểu hiện có tốt hay không, tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, rất công bằng công chính.
.