Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 423
Cập nhật lúc: 2025-03-19 06:04:17
Lượt xem: 32
Không khí hiện trường đông cứng lại, ông lớn chính là ông lớn, bái phục.
Khuôn mặt tươi cười của Vương Ngữ Thần sụp đổ, mẹ nó, hơn cô ta một điểm!
Thật khó chịu.
Cô ta đứng thứ hai, tức c.h.ế.t mất.
Tại sao những người như vậy lại tham gia cuộc thi tiếng Anh? Không thể làm im lặng làm một con mọt sách sao?
“Lạc Di.” Ánh mắt thầy báo điểm đảo qua, toàn hội trường cực kỳ yên tĩnh.
Lạc Di nhắm mắt dưỡng thần miễn cưỡng mở mắt, dơ bàn tay nhỏ bé lên: “Có!”
“150 điểm, đứng đầu kỳ thi viết, chúc mừng.”
Cô là người cuối cùng, điểm số của cô vừa ra, thứ hạng toàn trường cũng đã định.
Toàn hội trường yên tĩnh vài giây, lập tức phát ra tiếng thét chói tai rung trời, a a a, điểm tối đa, yêu nghiệt này!
Bên ngoài, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, nhìn mặt nhau, không thể tin được đây là sự thật.
“Là Lạc Di thắng?” Vừa ngáp dài, vừa có thể lấy được thành tích như vậy, cái này cũng quá mạnh rồi.
“Đúng, thứ nhất, tôi đã biết sẽ như vậy.” Dương Nam Ba là người bình tĩnh nhất, điệu bộ giống như cao nhân sớm biết như thế.
“Không thể nào.” Vương Ngữ Thần đột nhiên đứng lên, hét lớn: “Em yêu cầu kiểm tra lại bài thi.”
Thầy cô chỉ hời hợt nhìn cô ta một cái, đem top 10 bài thi dán ở bên ngoài vách tường phòng học, tất cả mọi người có thể xem
Vương Ngữ Thần chen đến trước mặt bài thi của Lạc Di, ánh mắt trừng thật to, vội vàng muốn tìm ra chỗ sai.
Chỉ cần trừ ba điểm, không, trừ bốn điểm là được.
Nhưng nhất định cô ta thất vọng rồi, bài thi của Lạc Di hoàn hảo giống như đáp án tiêu chuẩn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-423.html.]
Mấy bộ phận trước không tìm ra nửa điểm lỗi sai, nhưng ở đoạn văn ngắn phía sau...
Vương Ngữ Thần nhìn kỹ hơn, xắn tay áo lên, tìm lỗi chính tả trước nhưng không có.
Lại tìm lỗi sai khi chọn từ ngữ và cấu trúc, cũng không có.
Tiếp tục tìm lỗi ngôn ngữ, cũng không có!
Tìm lỗi sai trong khuôn khổ và lập luận... Vương Ngữ Thần sắp khóc tới nơi vì thêm một đoạn lập luận, hơn người bình thường, còn trích dẫn ngạn ngữ và danh ngôn của người nổi tiếng nước ngoài, phối hợp với tình hình thực tế, khiến cho bài viết có căn cứ và có sức thuyết phục.
Cô ta tự nhận bài văn ngắn của mình rất hoàn hảo, nhưng so với Lạc Di, không đáng để xem.
Coi như cô ta nhắm mắt lại nói dối, lừa gạt bạn học một chút còn được, nhưng còn mấy vị chuyên gia này thì sao?
Người ta đều đứng đầu lĩnh vực này, dựa vào cái gì mà nghe một học sinh như cô ta?
Giờ khắc này, cô ta tuyệt vọng.
Cô bỗng nhiên nhớ tới một câu, Trời sinh Du sao còn sinh Lượng.
Nhưng Lạc Di căn bản không coi cô ta là đối thủ, ngay cả bài thi cũng lười xem, lười biếng nằm lên trên bàn... ngủ.
Muốn phát điên!
Đột nhiên Vương Ngữ Thần chạy vào, cố ý chạy đến trước mặt Lạc Di, mặt tươi cười: “Lạc Di, bây giờ tôi thừa nhận cô là đối thủ của tôi, nhưng, đây chỉ là ván đầu tiên, chỉ chiếm năm mươi phần trăm thành tích, tôi tin tưởng trình độ khẩu ngữ của tôi có thể thắng."
Cô ta chỉ không cam lòng, nói một tràng dài, Lạc Di chỉ chê cô ta ồn ào: “Ừ.”
Vương Ngữ Thần giống như đánh một quyền vào bông vải, tức giận đến méo miệng: “Cô khinh thường tôi hay khinh thường tất cả thí sinh? Cô cảm thấy cô nhất định giỏi hơn chúng tôi sao?”
Cô ta bắt đầu kích động thí sinh, Lạc Di lại không đi theo con đường bình thường: “Cô có thể đại diện cho tất cả mọi người? Ai muốn được bạn học Vương Ngữ Thần này đại diện, xin giơ tay.”
“Tôi không muốn.” Lâm Siêu Nhiên là người đầu tiên mở miệng.
“Tôi cũng không muốn.” Hồ Đan Phượng cũng mở miệng.
.