Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 418
Cập nhật lúc: 2025-03-19 06:04:07
Lượt xem: 32
Cô bắt đầu bận rộn hơn, giờ trừ lên lớp cô còn phải đọc đủ thứ sách chuyên ngành, lão Mạc gom hết sách trên phố chợ về rồi, Lạc Di chọn ra những quyển có ích, đọc từng quyển từng quyển.
Cô đọc sách cực kỳ nhanh, một quyển lại một quyển, còn ghi chép lại những kiến thức có thể dùng được.
Ban đêm không cần làm thí nghiệm, cô tự giam mình trong phòng làm việc hí hoáy, mỗi ngày đều hí hoáy đến tận khuya.
Bạn cùng phòng còn tưởng cô tìm một phòng học yên tĩnh để học bài, không ai hỏi nhiều.
Chủ yếu là lúc đầu Lạc Di cứ nói cô yên lặng học bài một mình sẽ đạt được hiệu quả cực kỳ cao, hiệu suất cực kỳ tốt.
Thế nên mọi người cũng không tìm cô kết bạn học tập.
Cuối tuần là lúc ba người tập hợp lại trao đổi tin tức, chỗ tập hợp được định tại nhà Lạc Di.
Nhà họ Lạc là một căn hộ tách biệt, khá yên tĩnh, quan trọng nhất là vợ chồng nhà họ Lạc đều vô cùng bao dung, không hỏi gì nhiều, còn nấu đủ món ăn ngon cho bọn họ.
Bọn họ ôm một lòng tín nhiệm mù quáng dành cho Lạc Di, cảm thấy chuyện con gái làm vĩnh viễn đúng.
Lạc Di cực kỳ nhiệt tình, mấy ngày qua cô đều cảm thấy rất phong phú mỹ mãn, nhưng cô lại bất tri bất giác quên đi một chuyện.
Ăn trưa xong, Lạc Di ôm sách tính đi thì chợt bị Tề Văn Tĩnh gọi lại: "Lạc Di, cậu đi đâu thế?"
"Đến thư viện." Lạc Di đang nghiên cứu về CPU, đây là bộ phận trọng yếu của máy tính.
Tề Văn Tĩnh kinh ngạc hỏi lại: "Đừng nói là cậu quên hôm nay có kỳ thi tiếng Anh đấy chứ?"
Lạc Di: “...”
Tề Văn Tĩnh thấy cô nghệt mặt ra thì đơ cả người, thế mà cô lại quên! Cô quên thật!
"Cậu đã đánh cuộc với Vương Ngữ Thần rồi! Cả trường đều đang chăm chú quan sát cuộc tranh tài này, còn cược ai trong hai người sẽ thắng kìa."
Mọi người xung quanh đều làm nóng người, vô cùng nóng lòng, nhưng thân làm người trong cuộc thế mà Lạc Di lại quên!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-418.html.]
"Tớ còn lấy một cây bút máy ra đặt cược, cược cậu thắng."
Bạn cùng phòng cô cũng vây quanh, nhao nhao tỏ vẻ bọn họ cũng đặt tiền cược.
Có thể thấy việc này ầm ĩ đến cỡ nào.
Lạc Di yên lặng nhìn các cô ấy, bỗng nhiên bật ra một câu: "Đánh cuộc mạo hiểm lắm đấy, đặt cược phải cẩn thận."
Mọi người: “...”
Tề Văn Tĩnh giật sách của cô lại: "Mau đổi sang bộ nào đẹp đẹp đi, Vương Ngữ Thần người ta đã chuẩn bị từ sớm rồi, có người nói họ còn chi số tiền lớn mua chiến bào kìa."
Chiến bào? Phản ứng đầu tiên của Lạc Di là bộ đồ quân đội xanh lá cây, nhưng đảo mắt tưởng tượng, lại thấy là trang bị để các minh tinh nữ bước lên thảm đỏ.
"Cũng chỉ là việc nhỏ không đáng kể, còn phải khoa trương đến thế sao? Cũng không phải tham gia tuyển chọn sắc đẹp, mặc đồ đẹp làm gì chứ."
Cô chỉ nhớ mình có từng tham gia một cuộc thi, là kỳ sơ tuyển trong phạm vi thủ đô, cô và Vương Ngữ Thần đều đã vượt qua, còn về điểm, không được công bố.
Nhưng đấy đã từ hơn một tháng trước rồi.
Tề Văn Tĩnh tức giận trắng mặt nhìn cô: "Chỉ có cậu cho là như thế, mau lên đi, thua người không thua trận."
Mọi người đều gật đầu: "Đúng đó, dù thua cũng phải thua cho đẹp vào."
Lạc Di cạn lời cả nửa ngày, còn chưa bắt đầu mà, chắc chắn cô sẽ thua vậy sao? "Có thể tin tưởng tớ một chút được không?"
Mạc Thắng Nam hỏi: "Cậu đã chuẩn bị chưa?"
Lạc Di nào có chuẩn bị: "Quên mà."
Mọi người cùng nhau thở dài, chẳng chuẩn bị cái gì cả, cậu không thua thì ai thua chứ?
Hơn nữa, người ta học khoa Anh ngữ, đấy là chuyên môn của người ta đó.
.