Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 416
Cập nhật lúc: 2025-03-19 06:04:03
Lượt xem: 33
Hàn Á Huy học thức uyên thâm, lại là sinh viên đại tài, nói chút đã thông: "Sơ đồ nguyên lý? Anh hiểu rồi."
Dù đây có là kiến thức vật lý thì tri thức số học vẫn hữu dụng.
Lạc Di rất thích nói chuyện với người thông minh, sảng khoái hơn nhiều: "Về phần màn hình, em cảm thấy có thể thử nghiên cứu màn hình ti vi xem."
Thành tích môn vật lý và sinh học của Hàn Á Huy trong kỳ thi tốt nghiệp trung học đều đạt điểm tối đa: "Hai cái khác nhau chứ, ti vi vẫn luôn chuyển động, còn máy tính thì bất động."
Lạc Di khẽ gật đầu: "Ti vi truyền hình thông qua việc mô phỏng các tín hiệu analog, trong khi nguyên lý của máy tính lại dùng tín hiệu kỹ thuật số, sử dụng hệ nhị phân…"
Hàn Á Huy càng nghe càng cảm thấy hứng thú: "Chờ chút, để anh lấy bút ra ghi lại, em nói chậm một chút."
Một người nói thao thao bất tuyệt, một người ghi soạt soạt soạt, thi thoảng còn trao đổi hai ba câu.
Lạc Di nắm rất rõ những nguyên lý cơ bản của máy tính, cũng biết chút về công thức cấu thành nó.
Những lời nói tưởng chừng như tầm thường của cô, đặt vào thời điểm hiện tại, có thể xem là kỹ thuật vượt thời đại.
Hàn Á Huy như nhặt được bảo bối, vui mừng không thôi, đồng thời linh cảm của anh ta cũng đột nhiên bùng phát, tuôn ra như suối.
Lạc Di đã vẽ xong khung sườn, phần cụ thể thì còn cần chính anh ta tự mình điền vào.
Dương Nam Ba ngồi một bên nghe chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, cảm giác như nghe tiếng trời, phải nói là giữa anh ta và bọn họ có một bức tường ngăn cách vô cùng dày!
Ba người không quan tâm cả bữa tối, chỉ tùy tiện tìm gì lấp đầy bụng xong thì tiếp tục bàn bạc về ý tưởng.
Mãi đến khuya, Lạc Di mới nói xong hết tất cả những gì cô có thể nghĩ tới, tạm thời kết thúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-416.html.]
Hàn Á Huy đóng quyển bút ký dày cui lại, bên trong viết đầy chữ, anh ta tràn trề niềm tin bảo: "Lạc Di, bây giờ anh rất tự tin rằng chúng ta sẽ thành công."
"Tất nhiên rồi." Lạc Di không hề nghi ngờ điều này: "Hàn Á Huy, anh với Dương Nam Ba phối hợp với nhau cho tốt nha, tranh thủ làm xong sớm chút."
"Ừ." Ánh mắt Hàn Á Huy nhìn cô đã không còn như lúc trước, mặt chỉ có phục sát đất, không hổ là một sinh viên chuyên ngành máy tính, quả có khác.
Anh ta quay đầu lại, vừa tính nói mấy câu với Dương Nam Ba thì lại thấy Dương Nam Ba đã gục đầu xuống bàn ngủ rồi, không nhịn được giật nhẹ khóe miệng.
Anh ta đang sôi trào nhiệt huyết, lòng đầy cảm xúc mãnh liệt, hận không thể đánh một trận lớn, dáng vẻ tối nay khó mà đi ngủ.
Còn tên này, sao lại ngủ ngon lành được vậy?
Lạc Di gõ bàn một cái, nhưng Dương Nam Ba ngủ như heo, cô bất đắc dĩ trợn mắt, tát một phát lên lưng anh ta, nhưng anh ta vẫn bất tỉnh như trước.
Ôi trời, thế mà còn ngủ ngon đến mức này, cô bắt đầu nghi ngờ anh ta làm giả kết quả thi để vào trường đại học công an rồi.
"Dương Nam Ba, mau dậy đi bắt tội phạm bỏ trốn, một tên tội phạm bỏ trốn treo thưởng một vạn tệ lận, mau dậy kiếm tiền kìa."
Miệng toàn lời vớ vẩn, khiến người ta dở khóc dở cười.
Dương Nam Ba vẫn cứ nằm đó không nhúc nhích, Lạc Di nhéo lỗ tai anh ta hét to: "Dương Nam Ba, vợ anh chạy trốn với người khác rồi, anh mau dậy đuổi theo đi."
Giọng ác đạn xuyên thẳng lỗ tai, vang vọng toàn trường.
"Phụt." Hàn Á Huy đứng một bên phì cười.
Cuối cùng Dương Nam Ba cũng tỉnh, anh ta che lỗ tai mình, oan ức nói: "Anh còn chưa có vợ đâu."
.