Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 408

Cập nhật lúc: 2025-03-19 06:03:46
Lượt xem: 24

Mỗi người hai cái bánh bao, một phòng tám người, cộng thêm một đứa trẻ, tổng cộng là mười tám cái bánh bao, hơn nữa còn là bánh bao thịt.

Đối với sinh viên nghèo mà nói, cả năm chắc cũng chưa đụng tới một miếng thịt, đây coi như là được một bữa ăn ngon.

Nhờ tình nghĩa này mà cả ký túc xá đều rất tốt với Lạc Di, luôn quan tâm chăm sóc cô, giúp cô lấy nước mua cơm, làm những việc có thể làm được.

Lạc Di đứng trước cửa nhà vừa định lấy chìa khóa ra thì cửa mở, Lạc Nhiên lao tới: “Chị, cuối cùng chị cũng về rồi, mọi người đang đợi chị ăn cơm.”

Ông Tiêu và bác sĩ Lý đều có mặt ở đó, Lạc Di lễ phép chào hỏi, mọi người vây quanh cô nói chuyện.

Ngô Tiểu Thanh nhìn khuôn mặt to chỉ bằng lòng bàn tay của con gái, cảm thấy rất đau lòng: “Sao con lại ốm đi rồi? Cơm ở trường học không ngon sao?”

Lạc Di cao một mét sáu mươi hai, nặng bốn mươi lăm ký, cô không cảm thấy mình ốm, nhưng cha mẹ lại cứ nói cô ốm đi.

“Con ăn rất nhiều, một bữa ăn ba lạng gạo.”

“Khoan hãy nói đã.” Lạc Quốc Vinh bưng một bát cơm trắng lớn đưa cho con gái: “Con ăn đi.”

Ông cứ gắp rau cho con gái, bát cơm của Lạc Di đã đầy ắp, trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp, uống một ngụm súp tam tiên, vô cùng thơm ngon.

Món sủi cảo trứng được gói tại nhà, nhân bánh làm từ trứng và thịt, hương vị rất tuyệt vời. Phần bì lợn mềm mềm dai dai, thịt ba chỉ ướp mặn ở giữa, tan ngay trong miệng, còn có cá hun khói dai và hơi ngọt.

Cô rất thích ăn món này, mỗi lần về đều phải có.

“Ăn thêm một miếng thịt kho đi.” Ngô Tiểu Thanh đưa đũa cho con gái.

Cha mẹ đều vây quanh Lạc Di nhưng Lạc Nhiên lại chẳng hề cảm thấy ghen tỵ, ngày nào cậu bé cũng được ở nhà ăn, cảm nhận được tình yêu của cha mẹ. Không giống như chị gái, mỗi tuần chỉ về nhà được một lần.

“Chị, canh đậu phụ này cũng ngon lắm, chị ăn thử đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-408.html.]

Canh đậu phụ là món ưa thích của ông Tiêu, tuổi tác lớn rồi, thích ăn những thứ mềm một chút: “Ngày mai vẫn đến nhà họ Mạc à?”

Lạc Di tuần nào cũng làm theo quy trình đó, nhàm chán như một người máy: “Vâng, sao vậy ạ? Nếu có việc gì, con có thể xin nghỉ.”

“Con có chuyện gì cũng có thể hỏi ông.” Ông cụ Tiêu có chút thất vọng.

Lạc Di nhìn ông ấy, mỉm cười gật đầu: “Được, có chỗ nào không hiểu, ăn cơm xong con sẽ thỉnh giáo ông ha.”

“Được.” Ông cụ Tiêu lập tức hưng phấn.

Lạc Di ăn sạch một bát cơm lớn, ăn rất nhiều món ăn, bụng no căng mới buông bát đũa xuống, cô đứng dậy giúp cha mẹ lau dọn bàn.

Lạc Quốc Vinh đẩy cô ra, nói: “Con đi làm việc của mình đi, ở đây có Tiểu Nhiên mà.”

“Con làm việc nhà cũng rất giỏi mà…” Lạc Di mỉm cười nhìn về phía phòng bếp, mẹ cô đang dùng vỏ quýt pha trà để mọi người uống cho tiêu cơm.

“Cốc cốc.” Có tiếng gõ cửa, mọi người đều nhìn sang.

Lạc Nhiên nhanh nhẹn chạy tới mở cửa, là một người đàn ông lạ mặt: “Xin hỏi anh tìm ai?”

“Lạc Di sống ở đây đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Chị, có người tìm chị.”

Lạc Di đi tới, quan sát một lúc, cô không quen người đàn ông lạ này: “Tôi là Lạc Di, có chuyện gì sao?”

“Có người gửi cho cô một gói đồ.” Người đàn ông xa lạ chỉ vào gói đồ lớn trên mặt đất, hai chị em Lạc Di đưa mắt nhìn theo: “Là ai gửi đồ gì vậy?”

Khi ngẩng đầu lên, chỉ thấy người đàn ông đó đã nhanh chóng biến mất ở một ngã rẽ.

Lạc Di gọi vài lần anh ta cũng không quay đầu lại, Lạc Nhiên cảm thấy hơi bất an: “Chị, liệu có phải thứ gì nguy hiểm không? Chúng ta khoan động vào đã.”

.

Loading...