Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 398

Cập nhật lúc: 2025-03-18 20:43:34
Lượt xem: 26

“Thầy!” Hôm nay Lạc Di cố ý ăn mặc cẩn thận, mái tóc dài rối tung được buộc gọn sau lưng, hai b.í.m tóc được tết lại, gương mặt xinh đẹp tinh xảo.

Đôi mắt đen nhánh giống như chứa đầy sao trời, sáng lấp lánh, lông mi vừa dài vừa cong, tô điểm thêm hoa tai ngọc tai nho nhỏ, giống như một nàng công chúa cao quý ngọt ngào.

Cô mặc một chiếc áo áo lông cừu màu trắng, chiếc trâm cài trước n.g.ự.c có đính một viên ngọc trai, giày cao cổ màu đen thêu hoa phác họa đường nét đôi chân dài nhỏ nhắn, gương mặt trang điểm tinh tế, cả người sáng rực, tinh tế và xinh đẹp.

Mọi người trông thấy thì sững người: “Cô ấy chính là tiểu sư muội sao? Thật xinh đẹp.”

Trong xã hội này, hoặc là rất có quyền, hoặc là rất có thế, hoặc là rất xinh đẹp, hoặc là rất thông minh, không quan tâm đến cái khác đều có thể sẽ trở thành người xuất chúng.

Mà cô gái trước mặt đã chiếm được hai loại sau, thật sự đã được ông trời ưu ái, con cưng của trời.

“Đúng vậy, con bé là người nhỏ tuổi nhất, nhập môn muộn nhất, xếp thứ mười.” Ông Mạc kéo vợ mình lại giới thiệu đệ tử tâm đắc: “Nào, con bé tên là Lạc Di.”

Sư mẫu Mạc nhìn Lạc Di, vẻ mặt hơi kinh ngạc, bà ấy quan sát nhìn từ trên xuống dưới: “Sao tôi cứ cảm thấy con bé quen mắt vậy nhỉ?”

Ông Mạc cũng nhìn mấy lần: “Giống ai cơ?”

Đến độ tuổi và địa vị như ông ấy thì sẽ không quan tâm lắm đến khuôn mặt, thành quả nghiên cứu khoa học mới là chuyện bọn họ để ý nhất.

Sư mẫu Mạc nghĩ mãi rồi khẽ lắc đầu: “Tạm thời tôi không nhớ ra được.”

Lạc Di tủm tỉm cười nhìn bà ấy: “Có lẽ do con có gương mặt phổ thông cho nên sư mẫu mới thấy con quen mặt.”

Mọi người: “...” Gương mặt phổ thông? Đây là chuyện buồn cười nhất mà họ từng nghe thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-398.html.]

Xã hội mới, bái sư không cần phải quỳ xuống dập đầu nữa, chỉ cần dâng trà.

Lạc Di kính cẩn dâng trà bằng hai tay, ông Mạc thỏa mãn gật nhẹ đầu, đổi tay để cầm lên một cái đồng hồ và một chồng sách: “Em nhìn kĩ xem, có hiểu không?”

“Vâng ạ.” Lạc Di dùng hai tay nhận lấy, đồng hồ thương hiệu Hoa Mai là một món đồ xa xỉ ở thời đại này.

Lúc cô học trung học, cha mẹ tích cóp tiền mua cho cô một chiếc đồng hồ Hoa Mai, vừa khéo để lại cho Tiểu Nhiên lúc nó đi học sẽ cần dùng đến.

‘Landau quyển thứ mười’ bản tiếng Nga, tổng cộng có mười quyền, đây là một tác phẩm mang tính bước ngoặt trong lịch sử vật lý, một tác phẩm kinh điển trong số các tác phẩm kinh điển.

Tác giả của bảy tập đầu tiên là người đoạt giải Nobel về vật lý Lev Davidovich Landau và sinh viên của ông E. M. Lifshitz đã biên soạn, bọn họ đều là những nhà khoa học và viện sĩ hàng đầu người Nga của Viện Hàn lâm Khoa học Nga.

Bộ sách này rất hiếm và không thể mua được ở trong nước.

Cửu sư huynh nhìn thoáng qua, khóe miệng giật một cái: “Thầy, cái này hơi làm khó tiểu sư muội rồi, sách này là bản tiếng Nga, hay là đổi sang bản tiếng anh đi.”

Sinh viên đại học bình thường thì tiếng anh còn có cơ sở chứ tiếng Nga thì hơi khó.

Ông Mạc xua tay: “Bản tiếng Nga mới chuẩn xác, mới thể hiện được hết tinh túy của bộ sách này. Em cũng nên dành thời gian rảnh đọc kĩ hơn đi.”

Cửu sư huynh cảm thấy thầy hơi hà khắc với tiểu sư muội, định giúp cô cầu xin: “Trước tiên cần phải học tiếng Nga đã.”

Ông Mạc cười cười: “Sư muội của em không chỉ thông thạo tiếng Anh mà còn thông thạo cả tiếng Nga nữa.”

Cửu sư huynh: “...” Cứ nghĩ tiểu sư muội là lính mới, không ngờ lại là lão luyện.

Được rồi, là anh nhiều chuyện.

.

Loading...