Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 396

Cập nhật lúc: 2025-03-18 20:43:30
Lượt xem: 31

Lưu Nhất Hách chỉ muốn ra ngoài hút điếu thuốc và hít thở không khí, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp một đôi mắt long lanh xinh đẹp, đẹp đến mức làm người ta phải nín thở.

Anh ta nhìn ngơ người, Lạc Di đã nhìn sang hướng khác, hờ hững đi lướt qua.

Lưu Nhất Hách không tự chủ được mà đuổi theo cô: “Này, này! Đợi một chút!”

Anh ta nhìn chằm chằm Lạc Di, chỉ mình Lưu Nhất Hách biết tim anh ta đang đập nhanh như thế nào.

Lạc Di vô thức hơi nhíu mày, vẫn muốn tranh cãi tiếp sao? Vẫn chưa chấm dứt à? Người đàn ông này sao lại nhỏ mọn vậy chứ?

Cô hỏi: “Sao vậy?”

Ai ngờ, Lưu Nhất Hách gãi đầu, cẩn thận nói: “Chỉ là… Tôi tên là Lưu Nhất Hách, nhất trong nhất nhị tam, hiển trong hiển hách, cô tên gì vậy?”

Lạc Di: “...” Hành vi tán tỉnh người khác ư!

Ngay lập tức Lạc Quốc Vinh tỏ ra không vui, ông đứng che phía trước con gái: “Con gái tôi là con nhà đàng hoàng tử tế, phiền cậu tránh ra.”

Lần đầu tiên ông nhận ra con gái mình đã lớn rồi, bị thằng nhóc thối để ý đến. Con gái lớn lên xinh đẹp như vậy, thật đáng lo.

Lưu Nhất Hách nôn nóng đến nỗi đỏ bừng cả mặt: “Cháu cũng là người đàng hoàng, cháu là sinh viên cảnh sát sắp tốt nghiệp rồi, tương lai cháu sẽ trở thành nhân viên chấp pháp bắt kẻ xấu.”

Lạc Quốc Vinh thấy không giống người tốt lắm nhưng những người ra vào những nơi như thế này, một người bình thường nhỏ bé như ông không đắc tội được: “Ngại quá, chúng tôi còn có chuyện quan trọng, phiền cậu nhường đường.”

Làm sao Lưu Nhất Hách chịu từ bỏ chứ, tim của anh ta đập rất nhanh, không nỡ chớp mắt: “Tôi chỉ muốn làm quen một chút, tôi không có ý gì xấu…”

Mãi đến lúc này, Lạc Di mới tin chắc rằng anh ta thật sự không nhận ra cô, không phải giả vờ.

Cô dở khóc dở cười, khóe miệng giật một cái: “Anh mắc bệnh mù mặt à? Vậy thì làm sao bắt kẻ xấu được chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-396.html.]

Chắc chắn không thể làm việc ở tuyến đầu, chả lẽ làm nhân viên ngồi bàn giấy à?

Cuối cùng nữ thần cũng lên tiếng, Lưu Nhất Hách càng thêm kích động: “Tôi không…”

Đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Ông Tiêu, sao ông lại ở trong này? Chú Lạc, dì Lạc, Tiểu Nhiên, mọi người cũng ở đây à…”

Là Dương Nam Ba, anh ta bước từ trong ra ngoài, vừa nhìn thấy Lạc Di thì lập tức thất thố: “Tiểu Lạc Di!”

Lạc Di tao nhã gật đầu chào hỏi: “Trùng hợp thật, lại gặp nhau rồi.”

Dương Nam Ba trợn tròn mắt, đúng là con gái mười tám sẽ thay đổi, càng lúc càng trở nên xinh đẹp, lần trước ở bệnh viện mặc một cây đồ thể thao, mộc mạc giản dị, còn hôm nay thì xinh đẹp không tả xiết.

Lưu Nhất Hách kéo tay Dương Nam Ba, vẻ mặt kì lạ đến cực điểm: “Nam Ba, cậu nói cô ấy tên gì?”

“Cô ấy…” Dương Nam Ba miễn cưỡng lấy lại tinh thần: “Là Lạc Di, cậu cũng từng gặp rồi đấy, ừm, lại còn từng cãi nhau với cô ấy nữa.”

Lưu Nhất Hách: “...”!!!

“Có phải cậu nhận nhầm người rồi không?”

“Cậu không nhận ra sao?” Dương Nam Ba lại càng giật mình: “Không phải chứ? Cô ấy chỉ ăn diện hơn một chút thôi, còn gương mặt thì vẫn vậy mà.”

Chỉ thay đổi phong cách khác, mặc một chiếc áo khoác xinh đẹp.

“Cô ấy không đeo kính!” Lưu Nhất Hách không dám tin.

Lạc Di không cận thị nhưng bão cát ở thủ đô lớn, thường bị cát bay vào mứt, cô thấy khá phiền phức bèn đeo một chiếc kính gọng tối màu.

“Có chỗ nào khác biệt à?” Lạc Di kỳ quái hỏi lại, tên này lần trước còn chảnh chọe lắm mà, hôm nay sao lại trở thành kẻ ngốc nghếch như vậy chứ?

Đàn ông, đúng là loại sinh vật khó hiểu nhất mà.

.

Loading...