Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 394

Cập nhật lúc: 2025-03-18 20:43:26
Lượt xem: 45

Lạc Di nhàn nhạt liếc mắt nhìn bọn họ một cái, như đang nói đám nhân loại ngu xuẩn mấy người.

Nhưng cô không kịp nói gì nữa, hạ mắt nhìn đồng hồ, a, hỏng bét, sắp đến trễ rồi: "Buổi sáng tôi còn có lớp, đi trước."

Chẳng chờ đối phương ngộ ra, cô đã chạy vội ra ngoài. Giang Nguyệt Cầm và Mạc Thắng Nam cũng theo sát phía sau, nhanh chóng chạy đi.

Mãi đến khi họ đã chạy chẳng còn thấy tăm hơi, Lưu Nhất Hách mới lấy lại tinh thần, hú lên quái dị: "505 điểm? Cô ta còn là người hả?"

Má ơi, khó trách cô chê anh ta đần.

Dương Nam Ba thương hại nhìn anh ta: "Cô ấy còn tinh thông ba thứ tiếng, từ lúc học cấp ba đã giải được đề toán của năm hai đại học, từ nhỏ đã tham gia đủ loại cuộc thi, nhiều lần gặt giải nhất, lần duy nhất cô ấy không đạt được hạng nhất trong đời này, chính là kỳ thi đại học, không đứng đầu toàn quốc."

Những lời này đều do ông cụ Tiêu nói, đó cũng là niềm kiêu ngạo của ông cụ.

Một đao c.h.é.m xuống làm cả đám đồng bọn đều nhức nhối.

Giờ cậu nói mấy lời này có tác dụng chó gì?

Lưu Nhất Hách cảm thấy kỳ quái hỏi lại: "Trâu bò như vậy, sao lại làm em gái cậu?"

Em gái Dương Nam Ba đều trái ngược hoàn toàn, ví dụ như nhỏ Hoàng Lộ kia, lòng đầy tham lam, ham hư vinh, toàn nịnh nọt ton hót, làm người ta ngán ngẩm.

Dương Nam Ba không vui: "Tôi thì sao chứ? Tôi cũng rất lợi hại."

"Không đúng, con nhỏ kia cũng không gọi cậu là anh trai, cậu…" Một ý nghĩ xoẹt qua đầu Lưu Nhất Hách: "Chẳng lẽ là cậu chủ động dán lên?"

Dương Nam Ba hùng hồn hỏi lại: "Không được sao? Ai lại không muốn làm bạn với thủ khoa tỉnh trong kỳ thi đại học chứ? Mấy người không muốn hả?"

Mặt Lưu Nhất Hách đã xanh lè: "Cậu hại tôi? Cái tên không biết xấu hổ này."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-394.html.]

Dương Nam Ba cười hì hì: "Không phải bạn bè là để hố sao?"

Lưu Nhất Hách tức giận lấy một vé xem TV màu ra, giơ lên không trung: "Thèm không? Ha ha, không cho cậu."

Dương Nam Ba đã sớm trông TV mà thèm, nhìn thấy tấm vé thì trợn cả mắt, duỗi tay tới: "Đừng mà, người anh em, tôi sai rồi, lần sau nhất định tôi sẽ nói rõ với mấy cậu sớm hơn."

"Cút."

"Nói thật đi, tôi biết là được rồi, mấy người có biết cũng có để làm gì đâu." Dương Nam Ba vắt óc tìm cớ: "Chỉ là một cô gái nhỏ thôi mà."

Một ý nghĩ hiện lên trong đầu Lưu Nhất Hách: "Dương Nam Ba, cậu cố ý phải không, cố ý không cho bọn tôi làm quen cô ấy."

Dương Nam Ba thắt tim, lại nghiêm trang phủ nhận: "Không phải, không phải, tuyệt đối không phải, đừng có đoán mò."

Lưu Nhất Hách nhìn xung quanh nhìn lên nhìn xuống, cuối cùng nhìn ra có cái gì đó không đúng: "Lỗ tai cậu đỏ rồi, mỗi lần nói dối cậu đều như vậy. Được lắm, Dương Nam Ba, cái tên trọng sắc khinh bạn cậu."

Dương Nam Ba c.h.ế.t sống không chịu nhận: "Chớ nói lung tung, cô ấy còn là một cô gái nhỏ chưa thành niên đấy."

Lưu Nhất Hách kết lầm bạn tốt, đau lòng không thôi: "Hố rồi, tôi muốn tuyệt giao với cậu ba ngày."

"Được thôi, đưa vé cho tôi trước đi rồi lại tuyệt giao."

"Cút đi."

...

Nhà hàng thủ đô là nhà hàng cao cấp nhất thời bấy giờ, là chỗ quan lại và người có tiền thích đến nhất, có chuyện gì vui sẽ đặt mấy bàn trong này, chính là rất vinh dự.

Lạc Quốc Vinh đứng ở cửa chính, nhìn căn phòng lộng lẫy màu vàng son, trong lòng thấy chột dạ, không dám bước vào: “Tiểu Di, sao lại đặt bàn ở chỗ này vậy? Làm ở nhà không được à?”

Từ xưa đến nay ông chưa bao giờ đến chỗ cao cấp như vậy nên thấy bứt rứt lo lắng.

.

Loading...