Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 393

Cập nhật lúc: 2025-03-18 20:43:24
Lượt xem: 46

Phong độ cái rắm, Lưu Nhất Hách tức đến đỏ mặt tía tai: "Đừng có giữ tôi, hôm nay ông đây không dạy dỗ cô ta không được."

Cả ông đây cũng xổ ra rồi, có thể thấy đã bị chọc tức không nhẹ.

Dương Nam Ba khổ sở khuyên bảo: "Đại Lưu, đàn ông tốt không chấp con gái."

Lạc Di cười vô cùng đáng yêu: "Nói ngược rồi, là con gái tốt không chấp đàn ông, có chút chỉ số thông minh thế này còn giả làm khổng tước cái gì chứ, ấy sai rồi, ít nhiều gì khổng tước còn được cái đẹp, còn anh à…"

Ánh mắt cô xoay một vòng trên gương mặt màu lúa mì của Lưu Nhất Hách, lắc đầu, mặt tỏ vẻ đúng là xấu xí không dám nhìn thẳng.

Lưu Nhất Hách bị kích thích mạnh: "Cô lặp lại lần nữa."

Lạc Di phe phẩy tóc, dù chưa rửa mặt, cả đêm ngủ không ngon, nhưng cô vẫn xinh tươi như trước: "Người nào ngu hơn tôi, xấu hơn tôi, tôi đều không thèm để ý, đừng lãng phí thời gian của tôi."

"Cô…" Lưu Nhất Hách tức đau ngực, anh ta xấu chỗ nào? Rõ ràng ai cũng khen anh ta anh tuấn tiêu sái: "Cô có biết tôi là ai không?"

Lạc Di lấy tay che mắt, chỉ lộ ra một cái khe: "Anh xấu đau mắt tôi vậy rồi, chỉ số thông minh hay sắc đẹp đều không so lại, giờ so đến gia cảnh rồi sao? Mời nói to tên cha mẹ anh ra, để mọi người tránh xa chút."

Cô đúng là rất biết chọc giận người khác, Dương Nam Ba đã sắp quỳ xuống lạy cô rồi, đúng là bà hoàng con mà.

Lưu Nhất Hách tức đến cực độ trái lại có chút tỉnh ra: "Cô có biết giờ đàn ông thích kiểu phụ nữ thế nào không? Dịu dàng mềm mại săn sóc…"

Chẳng chờ anh ta nói xong, Lạc Di đã cười híp mắt hỏi: "Vậy anh có biết giờ phụ nữ thích đàn ông thế nào không? Khí chất, có phẩm vị, là quý ông tôn trọng phái nữ. Ha ha, có mấy người ấy à, chỉ xứng nhận một con búp bê không có chân tình."

Mặt Lưu Nhất Hách đỏ cả lên, sao lại có nữ sinh đáng ghét như vậy chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-393.html.]

Ban đầu anh ta còn cảm thấy cô đẹp, đúng là mắt mù mà.

"Nam Ba, sao cậu lại quen nữ sinh miệng lưỡi bén nhọn thô bỉ hết nói nổi như vậy chứ?"

Lạc Di lập tức bật lại: "Tên ngu ngốc đần độn đáng thương."

"Tôi không ngốc, điểm thi đại học của tôi không thấp." Lưu Nhất Hách dò xét Lạc Di vài lần từ trên xuống dưới: "Đúng rồi, cô tốt nghiệp trung học cơ sở chưa? Có tiếp tục học cấp ba không đấy? Tôi khuyên cô có rảnh thì đi học đi, miễn làm lộ tố chất thấp kém của mình, thứ bình hoa chỉ có vẻ bề ngoài."

Khóe miệng Lạc Di giật nhẹ, này là khen cô xinh đẹp ấy hả? Hay đang mắng cô?

Dương Nam Ba hít vào một ngụm khí lạnh, bình thường anh ta không cảm thấy đám đồng bọn mình ngu xuẩn, nhưng giờ… Thân ái, lộ trí thông minh rồi.

Sao lại cứ phải giẫm thành tích người ta chứ? Tên ngốc này!

Lạc Di nhướng mày, cười vô cùng rực rỡ, đây là vẻ mặt cô hay dùng trước khi hố người, nhưng người bình thường đều không biết: "Anh có hiểu lầm gì với sinh viên Bắc Đại vậy?"

Lưu Nhất Hách vẫn chưa thể phản ứng kịp: "Sinh viên Bắc Đại gì chứ? Ai cơ? Không phải cô chứ, ha ha."

"Khụ khụ, kia…" Dương Nam Ba yếu ớt giới thiệu: "Em gái Lạc Di đây là sinh viên Bắc Đại."

Lưu Nhất Hách trợn mắt chó ngây ngô, kiên quyết tỏ vẻ không tin, đừng hòng lừa anh ta! "Này không thể nào, tôi đọc sách nhiều lắm đấy, cậu không lừa tôi được đâu."

"Bảo cậu ngốc đúng là không sai mà." Dương Nam Ba cạn lời, đứng trước mặt sinh viên đại tài còn khoe đọc nhiều gì chứ? Tự rước lấy nhục. "Này, nói cho cậu biết một tin xấu, Lạc Di là thủ khoa tỉnh Nam trong kỳ thi đại học, cũng đứng hạng ba cả nước, thành tích thi tốt nghiệp cấp ba 505 điểm, tổng điểm 510, điểm tiếng Anh được tính vào 10% tổng điểm."

Lưu Nhất Hách: “...”

Đám đồng bọn nhỏ của anh ta: “...”

.

Loading...