Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 388
Cập nhật lúc: 2025-03-18 20:43:14
Lượt xem: 40
Cô đưa ra lời khuyên cuối cùng, nghe hay không tùy ý: “Hoặc là một thiên tài có tài hoa hơn người, hoặc phải cố gắng nỗ lực gấp bội, không tham không ganh tị, đặt tất cả tâm tư vào việc học tập lẫn nghiên cứu.”
Thường sư tỷ mím môi, hỏi ngược lại: “Vậy em thì sao? Em là người vế trước hay vế sau?”
“Em ư?” Lạc Di ôm ngực, khẽ cười: “Người trước, cũng là người sau.”
Cô có tài, cũng cần mẫn cố gắng quanh năm, đây mới là nguyên nhân cô có thể thành công.
Mọi người không nói gì, điều đáng sợ không phải là người ta ưu tú, mà là người ưu tú hơn mình lại cố gắng hơn mình.
Lạc Di đổi chủ đề, cười tít mắt hỏi: “Có bản mẫu báo cáo thí nghiệm không ạ? Em muốn xem.”
Thiệu sư huynh lục ra một đống, toàn là báo cáo thí nghiệm của năm ngoái, Lạc Di cẩn thận đọc từng bản, ghi chú, tổng kết lại, còn làm một bảng biểu thí nghiệm một năm này, kèm theo hình ảnh, rõ ràng và đơn giản.
Thấy bộ dạng say mê chăm chú của cô, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không khỏi than thở.
Có vài người, khiến người khác ganh tị, lại khiến người khác khâm phục.
Thường sư tỷ trợn mắt, lại gần và bày tỏ một cách rất nhiệt tình: “Lạc sư muội, để chị chỉ em cho, báo cáo thí nghiệm rất đơn giản, viết rõ ràng toàn bộ quá trình, phải dùng từ ngữ đơn giản nhất để viết nội dung và mục đích làm thí nghiệm của em, nguyên lý các bước…”
Những gì cô ta nói tưởng chừng như nhiều nhưng vừa tạp nham vừa lộn xộn.
Lạc Di cũng không cắt ngang, bút trong tay cũng không ngừng.
“Còn có một điểm quan trọng nhất, quá trình tính toán lý thuyết…”
Cô ta còn chưa nói xong, Lạc Di đã buông bút xuống, vỗ vỗ tay: “Việc đã làm xong.”
Lời của Thường sư tỷ bị kẹt lại trong họng: “Gì cơ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-388.html.]
“Em viết xong rồi.” Lạc Di nhướng mày, tinh thần sảng khoái và cực kì vui vẻ.
Thường sư tỷ cầm lấy quyển ghi chép, thấy cô đã viết báo cáo thí nghiệm mà cô đã làm, mọi quy trình đều được viết rõ ràng, bao gồm các vấn đề gặp phải, mục đích là gì, định luật được sử dụng, tổng kết rõ ràng đâu ra đấy.
Điều đáng sợ nhất là bên dưới tiếng Trung còn có bản tiếng Anh, diễn đạt tiếng Anh tự nhiên, tựa như nước chảy mây trôi.
Thiệu sư huynh cũng tiến tới: “Để anh xem thử bản tổng kết báo cáo đầu tiên của đàn em, không biết chừng lại là lịch sử đen tối đó…”
Giọng anh ta nghẹn lại, các đàn anh đàn chị ngồi phía sau tò mò hỏi: "Thiệu sư huynh, cậu sao vậy?"
Thiệu sư huynh dùng lực dụi mắt: “Có thể…tớ thấy quỷ rồi.”
Gì mà lịch sử đen tối của đàn em cơ chứ, rõ ràng là lịch sử đen tối của anh ta thì có, tự vả mặt.
Khóe môi Lạc Di khẽ giật, anh mới là quỷ ấy.
“Các em đang làm gì đấy?” Thầy Mạc họp xong thì thấy một đám người vây quanh Lạc Di, co hơi lo lắng: “Lạc Di, em gây họa hả?”
Lạc Di tỏ vẻ vô tội: “Em không có, em chỉ thử nước viết một bản tổng kết báo cáo thí nghiệm.”
“Đem lại đây thầy xem thử.” Thầy Mạc cầm bản báo cáo Thiệu sư huynh đưa qua, vừa định chỉ bảo vài cái nhưng liếc nhìn mấy cái liền im bặt.
Nếu tối đa là một trăm điểm thì bản báo cáo này có thể đạt được chín mươi điểm.
Đây không phải điều khiến ông ấy sốc, mà sốc là tiếng Anh ở bên dưới, diễn đạt không hề cứng nhắc chút nào, tự nhiên trôi chảy như tiếng mẹ đẻ.
“Tiếng Anh của em tốt đến mức này luôn ư?”
Lạc Di đắc ý nhướng mày: “Cũng phải nghĩ xem ai là ân sư vỡ lòng của em chứ.”
.