Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 387

Cập nhật lúc: 2025-03-18 20:42:31
Lượt xem: 35

Đối với nghi thức thì Lạc Di thấy có cũng được, không có cũng không sao: “Không cần long trọng quá, đơn giản xíu là được, em nói cho bố mẹ trước một tiếng.”

“Được.”

Hai người trao đổi qua lại, mọi chuyện được quyết định trong lúc vừa nói vừa cười.

Rõ ràng là chuyện quan trọng nhưng vô miệng họ lại tựa như chỉ là chuyện thường.

Nhóm sinh viên ở cạnh thấy thật huyền ảo, họ ngơ ngác nhìn nhau, đây hẳn là mơ, là mơ ha.

Lạc Di có tiết tự chọn vào buổi chiều, cô hiếm khi cúp học, cô quan sát giáo viên làm thí nghiệm một cách cẩn thận.

Ừm, thật ra cô muốn thực hành, làm thí nghiệm rất dễ bị nghiện.

Thầy Mạc bị gọi đi họp rồi, trước khi đi còn dặn dò một câu: “Lạc Di, học viết báo cáo thí nghiệm như nào với các đàn anh đàn chị đi.”

“Vâng ạ.”

Sau khi ông ấy đi, bầu không khí trong phòng thí nghiệm thoải mái hơn rất nhiều.

Mọi người mồm năm miệng mười hỏi Lạc Di, làm sao quen biết thầy Mạc? Gia đình cô làm gì? Bố mẹ làm nghề gì?

Từng người cực kì hóng hớt, đều là người trẻ tuổi cả mà.

Khóe miệng Lạc Di khẽ giật, sao nghe như cô dựa vào quan hệ gia đình để được lọt vào mắt xanh của thầy Mạc vậy?

“Bố em làm đầu bếp, mẹ em làm nội trợ, nhà em rất đơn giản.”

Dù mọi người có tin hay không thì cô cũng nói vậy thôi.

Thiệu sư huynh không hiểu: “Sao em dám nói thế với thầy Mạc vậy?”

Anh ta thấy thầy Mạc là căng thẳng, không dám lớn tiếng nói chuyện, tựa như chuột thấy mèo vậy.

Lạc Di thấy kỳ hỏi ngược lại: “Em chưa nói gì quá đáng mà nhỉ?”

Thiệu sư huynh im lặng, quá đáng ư? Họ thấy quá đáng, nhưng thầy Mạc lại không thấy vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-387.html.]

“Nào có ai chọn thầy bao giờ cơ chứ?”

Lạc Di đứng nửa ngày cũng mệt, cô tìm ghế ngồi xuống: “Từ xưa đến này đều chọn mà, đây là sự lựa chọn hai chiều dựa trên sự bình đẳng tự nguyện, miễn cưỡng không có hạnh phúc.”

Quần chúng xung quanh: “...”

“Lạc Di, sao em không sợ thầy Mạc?”

Họ thấy Lạc Di kỳ lạ, Lạc Di thì thấy họ lạ kỳ: “Sao phải sợ chứ? Ông ấy cũng là người bình thường có hai mắt với một cái miệng thôi mà, cũng không ăn thịt người.”

Quần chúng: “...”Rầm, cảm giác như không cùng một thế giới, không cách nào câu thông.

Thường sư tỷ kìm nén sự ganh tị và hỏi một câu: “Em có thể nói chị biết làm sao mới có thể khiến thầy Mạc đối xử đặc biệt được không?”

Tư chất của cô ta bình thường, làm trong phòng thí nghiệm được ba năm mà không được thầy Mạc nhìn thấy.

Nhưng cô bé này, vừa tới đã được nhận làm đệ tử cuối cùng, khiến tâm trạng cô ta mất cân bằng.

Trên con đường Lạc Di đi, cô gặp vô số đối thủ, người ganh tị với cô nhiều vô kể, nhưng cô chưa bao giờ để ý đến họ, quá mất thời gian.

“Đơn giản thôi, trước hết chị đậu trạng nguyên tỉnh đi đã.”

Mọi người lặng ngắt như tờ, mẹ kiếp, đây mà gọi là đơn giản hả? Bộ trạng nguyên tỉnh là cải thảo, có thể tùy ý hái hay gì?

Lạc Di còn đang khoe: “Hơn nữa, chị cần có khả năng thực hành cực kì tốt, nhìn một lần là biết làm ấy.”

Mọi người: “...”Khả năng trâu bò này đâu phải ai cũng có được.

Vì còn cần làm việc với họ nên Lạc Di nói khá tế nhị: “Kế đến, phải có một tấm lòng ôn hòa, không màng danh lợi, không ghen tị hay tham lam”.

Ghen tị chỉ khiến con người ta lầm đường lạc lối.

Sắc mặt của Thường sư tỷ thay đổi vài cái, có vài người thì trầm tư.

“Còn có…” Lạc Di vẫn đang tiếp tục.

Thiệu sư huynh hơi không nhịn được: “Còn gì nữa? Em là ma quỷ hay sao?”

Lạc Di cười ha hả: “Người khác hay gọi em là đại ma vương.”

.

Loading...