Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 386

Cập nhật lúc: 2025-03-18 20:42:29
Lượt xem: 40

“Em chịu làm học trò cuối cùng của tôi chứ?”

Lời này vừa nói ra, sinh viên xung quanh đều trố mắt nhìn, không phải tất cả đều là học trò của thầy Mạc, đa số chỉ là sinh viên.

A a a, cơ duyên lớn cỡ nào cơ chứ, cô nhóc này quá may mắn.

Lạc Di ngẩn ngơ một lúc, không đồng ý ngay mà hỏi ngược lại: “Học trò cuối cùng? Sau này thầy không nhận học trò nữa ạ?”

“Không nhận nữa.” Thầy Mạc lớn tuổi rồi, dự án quan trọng trong tay làm còn không xuể: “Sao vậy?”

Lạc Di chợt do dự: “Em cũng chọn giáo viên rồi.”

Mọi người kinh ngạc sững sờ, cô điên rồi ư? Không biết trân trọng thứ đang có sẽ bị người đánh c.h.ế.t đó.

“Em gái này, em có biết mình đang nói gì không vậy? Đây là thầy Mạc, là nhân vật hàng đầu trong giới học thuật, em tích phúc ba đời mới có thể được thầy ấy nhìn trúng đó.”

“Em mau đồng ý đi, bỏ lỡ rồi sẽ hối hận cả đời đó.”

“Em không cần cơ hội này thì cho tôi đi.” Có người gấp đến mức giậm chân.

Đáng giận nhất là thứ mình muốn nhất lại thành có cũng được, không có cũng được trong mắt người khác.

Thầy Mạc sớm đã biết cô là một đứa nhỏ rất có quan điểm: “Nói điều kiện của em đi.”

Lạc Di nghĩ thật cẩn thận: “Phải cực kỳ xuất sắc, là ngôi sao sáng trong giới học thuật, phải xứng với người xuất chúng như em, thầy giỏi có trò hay, cả hai mới không làm mất mặt nhau.”

Mọi người ngất xỉu, thật ngông cuồng! Muốn đánh người ghê luôn á.

Trong mắt thầy Mạc ánh lên ý cười, ông ấy thích ngông cuồng, ngông cuồng có tự tin, người không ngông cuồng lãng phí tuổi trẻ.

Thiếu niên khôn ngoan thì đất nước cũng trở nên khôn ngoan, thiếu niên giàu thì đất nước giàu, thiếu niên giỏi thì đất nước mạnh.

“Ừ, người em nói chính là tôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-386.html.]

Thực ra Lạc Di cũng đang thử lòng ông ấy, xem ông ấy có rộng lượng, cổ hủ hay không.

Cô ghét nhất mấy ông già ngoan cố không chịu thay đổi. Ăn giày, ăn tất, ăn cả đất xung quanh, kiểu người này dù học thuật có cao đến mấy thì người dưới trướng cũng không vươn lên được.

“Thành thật ngay thẳng, tuân thủ pháp luật, cả đạo đức lẫn nghệ thuật đều có tiếng, và yêu quốc gia của mình.”

Một nhà khoa học dù có năng lực mà không có đức hạnh thì chỉ là một mối tai họa.

Khoa học không có ranh giới quốc gia, nhưng nhà khoa học lại có quốc tịch.

Nếu cô nhận một kẻ phản quốc làm thầy, hoặc phần tử nguy hiểm có tâm tư bất chính, đó sẽ là một thảm họa đối với cô.

Chọn học trò cần lựa chọn cẩn thận, chọn thầy cũng vậy mà.

Mọi người há mồm trợn mắt, đây là chuyện li kì gì vậy?

Họ không hiểu nhưng thầy Mạc lại hiểu, ông ấy hài lòng cười.

“Rất tốt, đây cũng là yêu cầu của thầy đối với học trò, dù sau này thành tựu có lớn đến đâu thì cũng đừng quên ý nguyện ban đầu, đừng quên câu đã từng được nói: Quân coi trọng tôi, tôi sẽ báo đáp đất nước.”

Chính câu nói này đã khiến ông ấy cảm động, ông ấy đã nhìn thấy thứ tỏa sáng nhất ở cô.

Lạc Di khẽ cười, quan điểm của họ hợp nhau: “Được, vậy chúng ta là sẽ là một cặp thầy trò tốt.”

Thầy Mạc không nhịn được sờ đầu cô, trong mắt đầy ý cười, người khác thấy cô bướng bỉnh cố chấp, nhưng ông ấy lại thấy tấm lòng son nơi cô.

“Em cần hỏi bố mẹ em không?”

“Em có thể làm chủ chuyện của bản thân, bọn họ cực kì tôn trọng suy nghĩ của em.” Từ nhỏ Lạc Di đã có chủ kiến, bố mẹ đều nghe cô.

Thầy Mạc từng gặp bố mẹ Lạc Di, họ cực kì yêu thương con cái: “Vậy thì được, hôm khác làm một nghi thức, để mọi người gặp em.”

Bái sư cũng phải làm nghi thức, tiện thể tuyên bố cho thế giới.

.

Loading...