Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 375
Cập nhật lúc: 2025-03-18 20:42:08
Lượt xem: 46
“Thùng thùng.” Tiếng gõ cửa vang lên.
“Ủa, ai vậy?” Lạc Nhiên nhỏ tuổi nhất, mở cửa là việc của cậu bé.
Vừa mở cửa ra, là Dương Nam Ba và Hoàng Lộ, hai người còn cầm gì đó trong tay.
“Ông Tiêu, cháu mới biết được ông xuất viện thì chuyển đến đây nên cháu tới đây để thăm ạ.”
Ông cụ Tiêu nở nụ cười, vẫy tay với họ: “Mau vào đây đi.”
Hai nhà Dương – Tiêu mấy đời thân nhau, ông cụ Tiêu đối xử với Dương Nam Ba như con cháu trong nhà, cực kì nhiệt tình, nắm tay anh ta và ân cần hỏi han việc học.
Dương Nam Ba học ở đại học Công An, bình thường việc học rất bận, nhưng chỉ cần có thời gian là sẽ tới thăm ông cụ Tiêu.
Mà mỗi lần Hoàng Lộ đều sẽ đi theo, cố gắng xây dựng quan hệ tốt với ông cụ Tiêu, cô ta muốn bái ông cụ Tiêu làm sư phụ và trở thành đệ tử cuối cùng của ông ấy.
Học sinh và đệ tử là hai việc khác nhau, chỉ cần nghe môn của ông cụ Tiêu đều có thể tự xưng là học sinh, nhưng đệ tử thì được thừa hưởng học thuật và các mối quan hệ.
Đồng môn là mối quan hệ sẵn có.
Những đệ tử mà ông cụ Tiêu nhận hồi đó hiện đang đảm nhiệm nhiều chức vụ quan trọng khác nhau, có người đã đảm nhận chức vụ lãnh đạo.
Được làm đệ tử của ông ấy thì có thể nhận được rất nhiều chỗ tốt ẩn.
Lạc Di rót hai tách trà hoa cúc và đưa cho khách.
Dương Nam Ba thấy Lạc Di thì ngơ ngác, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc: “Em là Tiểu Lạc Di?”
Hai năm không gặp, đường nét trên gương mặt cô đã trưởng thành hơn, tinh xảo xinh đẹp và yêu kiều hơn.
Lạc Di mím môi, sao phải thêm chữ Tiểu vô vậy? “Vâng, em là Lạc Di, hai năm nay có lẽ em thay đổi không nhiều.”
Sao lại không nhiều được chứ? Từ cô bé ngây thơ trưởng thành thành cô thiếu nữ xinh đẹp, lột xác về chất luôn ấy.
Dương Nam Ba cười ha ha: “Cao lên, cũng đẹp hơn, tóc cũng dài hơn rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-375.html.]
Vốn dĩ anh ta cũng không có ý gì khác, Hoàng Lộ cảm thấy thấm thía, khen một cô gái khác trước mặt cô ta: “Anh họ, khen con gái xinh đẹp chẳng phải tùy tiện quá hay sao?"
Dương Nam Ba nhướng mày: “Ờ, em lớn lên không đẹp tí nào.”
Hoàng Lộ: “...”
Lạc Di không nhịn được phì cười, cặp anh em họ này thật buồn cười.
Hoàng Lộ nghe thấy tiếng cười thì đỏ bừng mặt: “Cô cười tôi xấu hả?”
Thực ra, cô ta không xấu, còn khá thanh tú.
Lạc Di cười tít mắt an ủi cô ta: “Không sao đâu, người xấu thì đọc sách nhiều vào.”
Hoàng Lộ: “...”Ai xấu cơ? Mắt đui rồi hả?
“Giáo sư Tiêu, thầy cũng thấy em xấu sao?”
Ông cụ Tiêu nào hiểu tâm tư đầy rắc rối của con gái, chỉ nhớ tới việc cô ta nói khen con gái xinh là lỗ mãng.
Ông ấy khéo léo nói: “Đẹp xấu không quan trọng, quan trọng là tâm hồn đẹp.”
Hoàng Lộ như bị d.a.o đ.â.m cho một nhát đầy tàn nhẫn, mặt cũng biến xanh, òa lên rồi ôm mặt chạy đi.
Ông cụ Tiêu hoang mang: “Trò ấy bị sao vậy?”
Lạc Di rót nước nóng vào cốc của ông ấy: “Bụi bay vào mắt, để cô ấy hứng gió, từ từ khỏi.”
Lời nói càn nghiêm túc của cô chọc Dương Nam Ba cười, cô em gái này thật thú vị.
“Lạc Di, mấy bữa nay anh rảnh, có thể lái xe dẫn em ra ngoài chơi, em muốn đi đâu chơi?”
“Em bận rồi.” Lạc Di không muốn đi quá xa với nam phụ, đỡ phải bị cốt truyện ảnh hưởng.
Sau này anh ta làm cảnh sát đặc nhiệm, ai biết được có bị anh ta liên lụy hay không.
.