Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 373

Cập nhật lúc: 2025-03-18 20:42:04
Lượt xem: 32

Sau đó ông ta gắp một miếng cá nấu dưa chua màu trắng tuyết, chua cay mặn thơm như tan trong miệng, rất đậm vị, ông ta không hẳn là thích vị chua cay, nhưng thực sự món này không thể chê vào đâu được.

Quản lý ăn xong gật đầu lia lịa: “Đồng chí này, hai món này đều rất ngon, ông còn biết nấu món nào nữa?”

Lạc Quốc Vinh thuận miệng nói ra vài món: “Mấy món mà mấy đứa nhỏ thích ăn như sườn xào chua ngọt, gà Cung Bảo, thịt lợn thái sợi xào.”

Quản lý cũng nghe ra được, trong mắt người đàn ông này toàn là con cái, nấu ăn cũng vì con, không khỏi có thiện cảm với ông.

Người đàn ông yêu gia đình con cái thường không tệ đến thế.

“Ông đến từ đâu? Cùng con tới ghi danh hả?”

Lạc Quốc Vinh nhìn con gái một cái: “Cả nhà chúng tôi đã chuyển tới Kinh Thành, con cái ở đâu thì chúng tôi ở đó, con nó học cực đến thế, ít nhiều gì cũng để nó ăn món mà nó thích chứ.”

Mọi người mắt chữ a mồm chữ o, như này cũng được nữa hả? Cũng lố quá rồi ấy.

Trong lòng quản lý chợt lóe lên một ý tưởng: “Thế ông có việc chưa?”

“Vẫn chưa…” Lạc Quốc Vinh cười gượng.

Quản lý mừng rỡ thốt lên: “Vậy thì tốt quá, ông tới tiệm chúng tôi làm đi, tạm thời chỉ có thể làm thời vụ, nhưng phúc lợi vẫn được hưởng đầy đủ.”

Việc kinh doanh của họ quá tốt nên không làm hết được việc, từ lâu họ đã định tuyển thêm một đầu bếp.

Nhưng tạm thời vẫn chưa có ứng cử viên phù hợp.

“Việc này…” Lạc Quốc Vinh không đồng ý ngay mà nhìn con gái một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-373.html.]

Đúng lúc Lạc Di đứng lên: “Khi nào có thể lên chính thức, lương làm thời vụ rất thấp.”

Công việc hiện nay tựa như đèn nhà ai nấy sáng[1] , chỉ khi nghỉ hưu mới để ra một vị trí, cơ mà, ngày nay lại theo chế độ thay thế, con cái có thể thay cho công việc của bố mẹ.

Hơn nữa, một lượng lớn thanh niên trí thức đang quay về thành phố nên không thể sắp xếp công việc được, cho nên công việc thời vụ đều có người tranh giành.

Nhưng tay nghề của Lạc Quốc Vinh rất được, quản lý khá là thích ông: “Lên chính thức có hơi khó, không phải tôi nói cái là được, nhưng có thể thêm một khoản phụ cấp đặc thù, cộng lại lên đến năm mươi đồng, không khác với làm chính thức[2] .”

Tất nhiên cũng không hơn lương của đầu bếp chính được.

Lạc Quốc Vinh gật đầu một cách sảng khoái: “Vậy thì được, tôi sẽ làm thử.”

Ăn một bữa cơm đã giải quyết được vấn đề công việc của Lạc Quốc Vinh, hoàn hảo.

Quán ăn Tương Nam không xa nhà lắm, đạp xe đạp nửa tiếng là tới, Lạc Quốc Vinh cũng thấy yên tâm, dù thế nào đi chăng nữa cũng có thể chăm sóc người nhà.

Ngô Tiểu Thanh cũng rất muốn tìm việc, nhưng đều là công việc tay chân, Lạc Quốc Vinh không cho bà làm.

Lạc Di nghĩ một hồi: “Mẹ, mẹ may đồ rất được mà, giúp con may mấy bộ đồ đẹp trước đã.”

Đương nhiên Ngô Tiểu Thanh đã đồng ý, hai mẹ con bàn bạc chọn vải, thiết kế kiểu dáng rồi làm ra một chiếc váy hai dây màu đỏ, phối với áo sơ mi tay phồng màu trắng và giày da nhỏ, sau đó đi dạo bên ngoài một vòng đã lập tức thu hút được vô số ánh mắt dõi theo.

Trước đây toàn là màu đen xám xanh, mọi người đã thấy chán từ lâu và bắt đầu đuổi theo cái đẹp thời thượng.

Lạc Di dắt Ngô Tiểu Thanh tới một con phố đông đúc nhất, lập tức đã trở thành một cảnh bắt mắt.

Hai mẹ con đều có ngoại hình nổi bật, Ngô Tiểu Thanh có khí chất thanh lịch và ăn mặc gọn gàng, chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với váy chữ A màu kem, mang phong cách của một người phụ nữ chuyên nghiệp thời thượng.

.

Loading...