Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 367
Cập nhật lúc: 2025-03-18 20:41:53
Lượt xem: 26
Quá lợi hại rồi, con cái nhà người ta sao lại ưu tú như vậy? Sau đó lại nghĩ đến con cái nhà mình, muốn vứt đi cho xong!
Lạc Di ngồi ở phòng mình cũng có thể nghe được tiếng cha của cô khoác lác, không khỏi không lén buồn cười.
Phần thưởng là gì đây? Cô mở ra xem, là một chiếc chìa khóa và hợp đồng mua bán nhà.
Ơ, địa chỉ này...
Cô xông ra ngoài: “Mẹ, mẹ xem này.”
Ngô Tiểu Thanh đang làm việc nhà, theo bản năng nhìn qua: “Phần thưởng cho con đã tới rồi? Để mẹ xem nhà ở đâu... Cũng ở trên đường này? Không tồi không tồi.”
Thấy mẹ cô còn chưa kịp phản ứng, Lạc Di chỉ chỉ vào một chỗ: “Ngay sát vách.”
Ngô Tiểu Thanh sửng sốt một chút: “Sát vách? Đó không phải là nhà của thím Trình sao? Có phải làm sai rồi hay không?”
“Là bên kia.”
Ngô Tiểu Thanh ngây người vài giây, bỗng nhiên hưng phấn kêu to: “Quốc Vinh, anh mau vào đây, mau lên!”
Lạc Quốc Vinh còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, giật mình, chạy như bay trở về: “Làm sao vậy?”
Khi ông nhìn thấy hợp đồng mua bán nhà, ánh mắt cứ dán vào: “Sát vách cũng là nhà chúng ta???”
Ngô Tiểu Thanh lườm anh một cái: “Không phải, tất cả đều là của Tiểu Di, không liên quan đến anh.”
Nhạc Quốc Vinh: ...
Sát vách cũng có kết cấu tương tự, hai phòng chính, đông tây mỗi bên đều có một hiên nhà, sân không lớn, nhà ở có chút cũ nát, chỉ là nhà dân bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-367.html.]
Nhưng đối với nhà họ Lạc mà nói, như vậy tốt rồi.
Lạc Quốc Vinh càng xem càng thích, về sau có chỗ cho con gái kết hôn, bình thường đàn ông đều không thích ở cùng một chỗ với cha mẹ vợ, nhưng ở bên cạnh thì không thành vấn đề.
Nghĩ đến đây, ông vô cùng vui vẻ: “Đến lúc đó có thể làm thêm mặt tiền cửa hàng để buôn bán cũng được, cho người khác thuê cũng được.”
Ngô Tiểu Thanh nhẹ nhàng nói một câu: “Bây giờ tạm thời đừng làm ăn, xem tình hình trước đã.”
Gậy đã đánh vào đầu chim, vẫn không nên quá nóng vội, năm đó bà dựa vào sự cẩn thận mới thoát khỏi tai họa.
Nhạc Quốc Vinh không có ý kiến, ông không có bản lĩnh gì, nhưng vợ con nói gì thì nghe nấy.
Chạng vạng tối, một nhà Lạc Di cùng Lý đại phu đi tới đại học nông nghiệp Đế Đô, từ khi cháu trai ra nước ngoài đi học, ông cụ Tiêu vẫn ở ký túc xá một mình, có lãnh đạo trường học và các sinh viên chiếu cố, cuộc sống vẫn rất tốt.
Lần này nhà họ Lạc đến Bắc Kinh, cũng không có nói trước cho ông cụ Tiêu, mà muốn cho ông ấy một bất ngờ.
Kết quả, bất ngờ thì không có, mà lại có sự kinh sợ.
Ông cụ Tiêu bị bệnh nằm viện, người nhà họ Lạc hoảng sợ, vội vàng chạy tới bệnh viện.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, Lạc Di là người đầu tiên xông vào, chỉ thấy ông cụ Tiêu nằm cô đơn một mình ở trên giường bệnh, một tay truyền nước biển, rất là thê lương.
“Ông nội Tiêu, ông làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”
Ông cụ Tiêu nhìn thấy cô vừa mừng vừa ngạc nhiên, ngồi dậy: “Tiểu Di, sớm như vậy cháu đã tới rồi? Sao không gửi điện báo trước cho ông?”
Lạc Di đỡ lấy ông ấy, ông cụ rất gầy, bàn tay gầy gò có nhiều vết đồi mồi, trong lòng cô cảm thấy khó chịu: “Ông đừng nhúc nhích, mau nằm xuống đi, ông bị bệnh mà cháu không biết gì hết!”
Vừa nghĩ tới lúc ông cụ Tiêu bị bệnh, một mình lẻ loi lại không có người chăm sóc bên cạnh, cô cũng rất buồn.
.