Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 366

Cập nhật lúc: 2025-03-18 20:41:51
Lượt xem: 37

Lạc Nhiên mở to mắt ngạc nhiên: "Cha, cha vậy mà lại biết thành ngữ ư?"

Xưa nay Lạc Quốc Vinh luôn yêu thương con cái nên bọn trẻ không sợ ông, còn dám ba hoa.

"Thằng nhóc không biết lớn nhỏ này, con xem thường cha đấy à, bây giờ cha con cũng là nhà hoạt động văn hoá đó."

“Cha, cha cứ giả danh trí thức trước mặt con đi, đợi con thi vào đại học, cha sẽ là người ít học nhất trong nhà.”

Lạc Quốc Vinh trúng một mũi tên vào ngực, trong lòng chua xót không thôi: "Vợ ơi, con em ứp h.i.ế.p anh."

Ngô Tiểu Thanh bận quét dọn phòng, vội vàng nói:“Vậy anh đọc thêm nhiều sách đi, cố gắng vào đại học sớm hơn thằng bé.”

Lạc Quốc Vinh: ...Vợ là giả, con trai cũng giả!

Lạc Di kéo cánh tay ông, mỉm cười ngọt ngào: “Cha, dù cha có học hay không, cha vẫn là người mà Tiểu Di yêu quý nhất.”

Trái tim bị tổn thương của Lạc Quốc Vinh lập tức được chữa lành, hãy nghe đi, đây mới chính là cha hiền con thảo. Vẫn là con gái tốt nhất, hiếu thuận nhất.

Những đồ đạc lớn cũng được chuyển đến. TV và xe đạp được đặt ở sảnh chính, máy khâu bày ở phòng chính, máy thu thanh bị Lạc Nhiên lấy đi để học ngoại ngữ.

Lạc Di ôm radio bán dẫn, lúc nghỉ ngơi nghe một chút điện đài cũng tốt.

Trước khi người đàn ông đưa bọn họ đến lái xe đi, ông ấy đưa cho Lạc Di một phong bì lớn, “Bạn học Lạc Di, cái này là cho cháu.”

"Hả, cái gì vậy?"

"Khen thưởng." - Người đàn ông bỏ lại câu này, rồi nghênh ngang lái xe rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-366.html.]

Một người ở sát vách bước qua, là thím Trình, bà ta cười rạng rỡ: "Là Lạc Di à, các cháu ở đây lâu hay ở tạm thôi vậy? Nếu chỉ ở tạm thời, vậy có thể cho dì thuê căn nhà này được không? Dì sẽ trả tiền..."

Ngôi nhà bỏ trống đã mấy năm, khép kín đến nỗi cỏ mọc dài trong lòng cô, nhà cô đông người không có chỗ ở, chen chúc rất khó chịu, thường xuyên xảy ra mâu thuẫn.

Đương nhiên, cô không dám tham nhà của người khác, người ta có chỗ dựa, nhưng thuê hẳn là được.

Lạc Di vừa nhìn đã biết bà ta đang nghĩ gì, khẽ cười nói: "Thím Trình à, con vừa thi đậu Bắc Đại, gia đình chuyển đến đây định cư. Sau này xin chiếu cố nhiều thêm."

Loại người này không có ác ý, nhưng dây dưa cũng khá phiền phức, chi bằng sớm cắt đứt suy nghĩ của bà ta.

Thím Trình kinh ngạc thất thố: "Bắc Đại? Bắc Đại nào cơ?"

Những người có thể đỗ vào các trường đại học hàng đầu trong nước đều được ví như rồng phượng trong loài người, sau khi tốt nghiệp sẽ trở thành cán bộ, thử hỏi ai không muốn con cháu mình thi đậu Bắc Đại, nhưng phần lớn mọi người chỉ có thể mơ ước.

Lạc Di kỳ quái hỏi lại: "Có mấy cái Bắc Đại chứ? Toàn thế giới chỉ có một thôi."

Thím Trình vẫn ngơ ngác nhìn cô: "Cháu không đùa đấy chứ? Cháu bao nhiêu tuổi?"

Lạc Quốc Vinh nghe được động tĩnh bên ngoài đi ra, vừa nhìn thấy bà ta liền hơi nhíu mày: “Tiểu Di, mẹ con đang gọi con, vào đi.”

Lạc Di lập tức rút lui đi vào, để lại Nhạc Quốc Vinh xã giao cùng với thím Trình, ông thích nhất khoe khoang con gái, ba hoa chích chòe khen sự tích của con gái.

Cái gì mà mười tuổi mới bắt đầu đi học, học sáu năm liền thi đậu vào trường học đầu.

Cái gì mà luôn giành được hạng nhất của các cuộc thi kể từ nhỏ, chưa bao giờ rớt hạng, là một tiểu thiên tài.

Cái gì mà biết mấy thứ tiếng, tài năng ngút trời, từ lãnh đạo cấp trên đến cấp dưới bình thường bên ông, đều biết danh tiếng của cô.

Thím Trình nghe đến choáng váng, sự ngưỡng mộ như nước sông cuồn cuộn dâng trào không dứt.

.

Loading...