Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 336

Cập nhật lúc: 2025-03-17 20:39:38
Lượt xem: 37

Ván thứ ba, Lạc Di thua, lập tức đứng lên nhường chỗ cho người khác chơi, chân chạy vặt như cô cũng phải nghỉ ngơi một chút.

Thở ra một hơi dài, Lạc Di rót chén nước, ừng ực uống cạn, một ngày nói liên tục không ngừng, cổ đã rát cả rồi.

Nhìn người ta làm việc thì thấy bình thường, nhưng khi đến tay mình mới biết mệt thế nào.

Nhiệm vụ này yêu cầu tập trung tinh thần cao độ, nhưng lại luôn phải ở trạng thái thoải mái nhẹ nhàng, nếu không sẽ mất phong độ của nước chủ nhà.

“Này nhóc con.” Thầy hiệu phó An chẳng biết từ đâu nhô ra, đưa cho Lạc Di một quả táo.

Cô nhóc này thông minh thì thông minh, nhưng vẫn còn nhỏ lắm, đừng tưởng nhường người ta như thế không ai nhận ra, chẳng qua mọi người đều vui vẻ, không muốn bóc trần thôi.

Lạc Di cười cười cắn táo, nhai rôm rốp, ngọt thật: “Thầy ơi, chúng ta nhìn ra được nhưng đừng nói ra, như thế còn có thể làm bạn.”

Cô đâu phải diễn viên nha, trong tình thế này, cô chỉ muốn làm một người khởi xướng khuấy động bầu không khí, phải biết dừng lại đúng lúc.

“Bạn hả?” Thầy An cười cười, cô nhóc này cũng dám lộng ngôn ghê.

Lạc Di lại chẳng sợ thầy, đường hoàng nói: “Thì đổi lại vậy, như thế ta còn là chỗ thầy trò cùng nhau vui sướng tàn sát các cuộc thi nha.”

Thầy dẫn đội đi thi, trò tàn sát các bảng xếp hạng, hổng có sai chỗ nào nhỉ.

Thầy hiệu phó ngán ngẩm nhìn cô học trò, lớn lối như thế sẽ bị người ta trùm bao tải quất cho đó, có biết không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-336.html.]

Lạc Di làm phiên dịch cho đoàn ba ngày, dẫn khách đi tham quan toàn bộ thành phố một lượt.

Cô không lớn tiếng tự chủ trương, cũng không tranh cướp thể hiện, chỉ nghiêm túc làm phận sự phiên dịch cho hai bên, thỉnh thoảng đưa ra một số đề nghị nhỏ đều điều tiết bầu không khí.

Vốn tri thức của Lạc Di rất phong phú, có một số vấn đề hoặc từ ngữ khó truyền tải ý nghĩa, hay liên lụy đến những vấn đề về văn hóa đặc trưng riêng biệt của nước nhà, cô luôn có thể phiên dịch một cách hoàn mỹ nhất cho đối phương, làm đoàn khách nước ngoài nhanh chóng nghe hiểu.

Giọng điệu và phong cách của cô lại mang tính khôi hài đúng chỗ, khiến bầu không khí luôn trong trạng thái thoải mái cởi mở.

Màn thể hiện của cô khiến cả hai bên đều hết sức hài lòng. Kết thúc chuyến thăm, đoàn khách nước ngoài còn tặng cho cô một món quà và để lại địa chỉ tiện cho hai bên tiếp tục giao lưu sau này.

Lạc Di rất tự tin thoải mái, lại chuyên nghiệp đúng mực, khiến cho bên lãnh đạo nước nhà cũng rất thích, cô bé này rất khá, rất đáng thưởng cho tinh thần này.

Ba hôm sau, Lạc Di về nhà.

Vợ chồng Lạc Quốc Vinh đã nôn nóng vô cùng, tuy Lạc Di đã thông báo qua điện thoại về hành trình hỗ trợ của cô nhưng cha mẹ ở nhà không nắm được rõ ràng tình hình nên vẫn luôn rất lo lắng.

Nhỡ chẳng may đụng chạm đến điều không không hay khiến khách không hài lòng thì phải làm sao?

Chỉ đi tham dự một cuộc thi của học sinh thôi, sao còn bị kéo đi làm phiên dịch? Thế đám chuyên gia, nhân tài cao cấp đâu hết rồi?

Ngô Tiểu Thanh ngồi trong nhà, tuy tay vẫn bận việc liên tục nhưng trong lòng không yên, Lạc Quốc Vinh ngồi ngoài sân, cổng nhà mở rộng, để ông có thể quan sát từ xa, xem con gái cưng chừng nào mới về.

Giữa lúc hai người đang thấp thỏm lo âu, bên ngoài rốt cuộc cũng có tiếng động lạ, một chiếc xe hơi dừng trước cổng nhà: “Cha, con về rồi đây.”

.

Loading...