Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 330

Cập nhật lúc: 2025-03-17 20:38:56
Lượt xem: 24

“Lạc Dao.”

Lạc Dao ói thật lâu, mãi đến khi trong bụng không còn gì nữa mới vật người ngã ra đất.

Thầy An nhìn cô học trò nhỏ đã trắng bệch mặt mày, nôn nóng cuống cuồng, thế này thì còn thi cử sao nữa đây: “Đỡ con bé vào trong đã.”

Bảo vệ ở cửa thấy Lạc Dao quá nhợt nhạt mới chủ động đỡ đến bàn ngồi, còn rót nước ấm cho cô.

Lạc Dao uể oải gục xuống bàn, nhấp vài hớp nước.

Thầy An lo lắng hỏi: “Lạc Dao, em thế nào? Có cần đi viện kiểm tra không?”

“Cứ để em nghỉ một lát là được, sẽ lại sức ngay thôi.”

Đúng lúc này, chợt có mấy chiếc ô tô lái tới, đỗ ngay trước cổng, cửa xe mở ra, một đoàn người bước xuống, là một đám người tóc vàng mắt xanh.

Đoàn người ngoại quốc này tới tham quan trường học, nghe nói ở đây chuẩn bị tổ chức một cuộc thi thì càng lấy làm vui vẻ.

Nhưng nhân viên đi cùng thì vô cùng khổ sở, đám người nước M này nói chuyện đậm sệt khẩu âm nước họ, tốc độ còn quá nhanh, phiên dịch viên bám theo rất vất vả, nhiều khi không nghe kịp.

Phiên dịch viên thận trọng đề nghị: “Xin ngài lặp lại được chứ ạ.”

Lãnh đạo đi cùng đoàn nước ngoài này cũng có cấp bậc khá cao, lúc này sắc mặt đã khá khó coi.

“Xin hỏi… quý vị có thể nói chậm lại được không ạ?” Phiên dịch viên trẻ sắp khóc ra đến nơi, trước kia người nước mình coi ngoại ngữ như u ác tính, các phiên dịch viên và giảng viên ngoại ngữ có thâm niên đều bị tố giác làm hại, nay bên trên bỗng khôi phục kì thi đại học, ngoại ngữ lại được quan tâm, nhưng một chốc một lát chạy đâu tìm được người tài cơ chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-330.html.]

Nhân tài điêu tàn như thế, cũng cần có thời gian mới phục hồi được.

Tiếng Anh của anh ta có được phần đa đều do trước kia lén học từ một thanh niên trí thức, thế cục chuyển biến, anh ta đã dựa vào bản lĩnh này mà nhảy khỏi ruộng đồng, trở thành một phiên dịch viên có tài của nhà nước.

Trước đó anh ta vẫn thấy bản thân mình cũng có năng lực, còn từng vỗ n.g.ự.c tự hào, nhưng khi thực sự đối mặt với người nước ngoài, tham gia những cuộc trò chuyện trực tiếp mới c.h.ế.t sững cả người, bởi vì khẩu âm của người nước ngoài quá khó nghe.

Phiên dịch viên đang rơi vào trạng thái vỡ vụn lòng tin, một giọng nói trong vắt chợt vang lên bên cạnh: “Ông ấy đang nói, hi vọng có thể được thấy trình độ chân thật nhất của học sinh nước ta, nếu có cơ hội để hai nước giao lưu, bắc cầu cho học sinh hai bên trực tiếp giao lưu với nhau thì không thể tốt hơn.”

Tất cả đồng loạt quay về phía giọng nói nọ, đó là một cô gái nhỏ tuổi xinh đẹp nhưng nhơt nhạt, có đôi mắt sáng đến lạ.

Lãnh đạo đoàn người nhìn sang phía phiên dịch viên: “Có đúng thế không?”

“Hình như đúng ạ.” Phiên dịch viên trẻ tuổi đã vã mồ hôi đầy trán.

Lãnh đạo nghe câu trả lời kiểu đó thì chỉ muốn mắng chửi tại chỗ, hình như? Lời không đáng tin cỡ đó mà nhân viên nhà nước cũng dám nói ra? Thanh niên này không được rồi.

Chủ tịch đã nói, liên quan đến ngoại giao không có bất kì việc nào là nhỏ.

Ông ta hít sâu một hơi, đè lại lửa giận, quay sang hỏi Lạc Dao: “Em học trò này, em biết tiếng Anh à?”

Lạc Dao đã hồi phục được đôi phần sức lực, cô thong thả gật đầu: “Vâng, tiếng Nga cũng biết, nghe nói ổn cả ạ.”

Vì lời cô quá tự tin, mọi người đều ngờ vực, không biết có nên tin tưởng cô không.

Tuổi còn quá nhỏ, ai cũng cảm thấy không đáng tin lắm.

Lãnh đạo nhìn sang người đứng bên cạnh Lạc Dao: “Đây là học sinh ở đâu?”

.

Loading...