Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 327
Cập nhật lúc: 2025-03-17 20:38:50
Lượt xem: 50
Bà cụ Lạc cũng phản ứng rất kịch liệt: “Quốc Vinh, đầu cơ trục lợi là sẽ bị bắt đấy, con cũng muốn vào tù hay sao?”
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Lạc Quốc Vinh thấy thế thì vội nuốt những lời đang định nói vào trong: “Thì con thấy người thôn ta trồng dược liệu kiếm cũng kha khá… Thôi bỏ đi, không nói cái đó nữa, tối nay ăn gì?”
Cơm tối nay các nhà ăn cùng nhau, sủi cảo bột mì trắng, ba nhà, mỗi nhà góp ra một ít nguyên liệu.
Món sủi cảo ít dầu nhiều muối này Lạc Dao không sao nuốt nổi, có thể làm ra món ăn khó nuốt đến thế cũng coi như bản lĩnh hơn người nhỉ.
Thật sự quá mặn.
Bác gái cả tranh phần trộn nhân lại vẫn thấy rất hài lòng: “Thế nào, ngon chứ, bác thêm vài thìa mỡ cơ đấy, tay nghề này của bác ngon có tiếng ở đây đấy nhé.”
Lạc Nhiên cũng chỉ ăn hai miếng, sau đó đẩy sang cho cha, đòi ăn bánh ngọt.
Lạc Dao cũng cầm một miếng bánh táo, căn mấy miếng lót dạ.
Bác gái cả cảm thấy bị hai đứa nhà chú ba vỗ mặt, người khác đều ăn rất hăng, sao chỉ có con nhà đó kén cá chọn canh: “Sủi cảo ngon thế còn không ăn, chúng mày muốn ăn thịt rồng nữa chắc?”
Lạc Quốc Vinh lẳng lặng đứng lên, đi vào bếp, lát sau đã bưng ra bốn tô mì.
Mì rau xanh với thịt, rất đơn giản thôi, bốn người nhà ông, mỗi người một bát.
Ông chịu cho dầu, tay nghề cũng tốt, hai chị em Lạc Dao hào hứng ăn sạch.
Cả nhà họ Lạc nhìn mà trợn mắt, há hốc miệng, bác gái cả căm tức và thèm lắm, nhưng vẫn chê bai chua loét: “Chú ba, sao mà chú đàn bà thế…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-327.html.]
Lạc Quốc Vinh lơ đi như mắt mù tai điếc, ăn mì xong thì đẩy bát ra, lau miệng: “Ăn xong rồi chứ? Về thôi.”
Gia đình bốn người nhanh chóng rời khỏi đó, khiến bác gái cả tức đến long óc.
Về đến nhà, Ngô Tiểu Thanh bắt đầu tất bật quét tước lau dọn trong ngoài một lượt.
Lạc Quốc Vinh cũng xách túi đồ sang bên trạm xá, thầy thuốc Lý chỉ có một mình, không biết thời gian qua sống ra sao.
Hai chị em Lạc Dao chạy khắp nơi giúp mẹ, làm xong hết, Lạc Dao mới thay bộ đồ ngủ, ôm bình nước nóng làm ổ trên giường, làm biếng ngáp dài.
“Tiểu Di, Tiểu Di.” Ngoài cửa chợt có ai ồn ào gọi tên cô.
“Chị Tiểu Đào à, vào đi.”
Ra mở cửa mới thấy, không riêng Lạc Tiểu Đào mà cả bốn người nhà bác hai đều tới, còn mang quà cáp nữa.
Bác gái hai cười nịnh: “Em dâu, đây là ba ba hoang dại anh em bắt, còn sống đấy, anh chị mang qua cho em bồi bổ, sức khỏe của em không tốt, cần bồi dưỡng nhiều vào.”
Ngô Tiểu Thanh kinh ngạc vô cùng, bà chị dâu này bình thường hẹp hòi, thích chiếm lợi của người khác, sao tự dưng lại tặng đồ quý giá như thế cho nhà mình?
Mặt trời mọc phía Tây sao?
“Có gì chị cứ nói thẳng đi.” Không nói rõ ra, bà cũng không dám nhận.
Bác gái hai nghiêm trang nắm tay Ngô Tiểu Thanh, ánh mắt nóng bỏng vô cùng: “Chị muốn kiếm tiền, chị không sợ khổ, không sợ liên lụy, bảo chị làm gì chị cũng làm.”
Lúc đó chú ba nói, bà ta đã ghi nhớ trong lòng. Bấy lâu nay luôn cảm thấy gia đình chú ba rất khác thường, nói đơn giản một thứ dễ thấy nhất là sắc mặt chị em Lạc Dao hiện giờ đã rất hồng hào, trắng trẻo mũm mĩm, khỏe mạnh đáng yêu, hiển nhiên cho thấy được chăm sóc tốt và đầy đủ dinh dưỡng, thức ăn phải rất phong phú mới được như thế.
Hơn nữa, hai chị em Lạc Dao mỗi bữa ở trường đều ăn gạo trắng, bánh màn thầu trắng, Lạc Tiểu Binh đều thấy hết.
.