Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 320
Cập nhật lúc: 2025-03-17 20:38:35
Lượt xem: 34
Lạc Quốc Vinh mời thầy An vào bàn: “Không sao ạ, đêm qua đưa vào viện, may mà phát hiện sớm, tiêm một mũi giảm sốt là đã khá lên nhiều rồi, ở thị trấn đúng là vẫn tiện hơn, điều kiện sinh hoạt tốt, dễ dàng ứng phó mọi chuyện.”
Nếu họ còn đang ở thôn Lạc Gia, không biết phải vất vả thế nào mới đưa được thằng bé lên viện đâu.
“Vì thế mọi người mới thích hướng về thành phố lớn, cổ vũ đám nhỏ học giỏi thi tốt, phấn đấu bước ra xã hội.”
Bàn ăn có mấy món thông thường như khoai tây xào, thịt lăn bột chiên, cà chua xào trứng, đơn giản nhưng lại rất ngon miệng.
Thầy An vừa ăn vừa nghe những chuyện lí thú về thủ đô, gật gù liên tục.
“Có nghĩa là, tình hình đã thoáng hơn trước, không như…” Ông ấy không nói hết câu nhưng Lạc Quốc Vinh cũng hiểu ngay: “Đúng, các trường đại học lớn đều đang tích cực chuẩn bị cho việc đón sinh viên trở lại, khắp nơi sức sống bừng bừng, rất là cởi mở và thoải mái.”
“Vậy thì tốt rồi.” Là một nhà lãnh đạo trường học, điều thầy An quan tâm nhất chính là phương diện giáo dục: “Mọi người đều sẽ hết khổ, thế thằng bé Tiêu Thanh Bình có được thuận lợi nhập học không?”
Đó cũng là một trong những học sinh thầy yêu mến nhất.
Lạc Quốc Vinh gật đầu: “Đương nhiên rồi, các trường đều muốn tranh cướp thằng bé, ai cũng biết Thanh Bình là một hạt giống tốt thế nào.”
“Thằng bé có nói muốn thi ngành nào không?” Thầy An rất quan tâm vấn đề này.
“Nó muốn thi vào khoa vật lý, trường Thanh Hoa.”
“Tốt quá.” Thầy An lại thở dài cảm khái: “Có một dịp tôi vô cùng lo cho đứa bé đó, trông nó lúc nào cũng âm trầm u uất, nhưng từ khi quen biết Lạc Di, thằng bé đã biết cười vui.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-320.html.]
Lạc Quốc Vinh nghe ông ấy nói thế, lòng cứ cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường lắm: “Ủa, có liên quan gì đến Tiểu Di nhà tôi sao? Thằng bé nó trưởng thành, tự nghĩ thông mọi sự thôi mà.”
Bấy giờ thầy An mới nhận ra lời mình nói nghe hơi có vấn đề, dễ khiến người khác suy nghĩ lung tung, bèn vội giải thích: “Con bé Lạc Di nhà anh tính tình hoạt bát cởi mở, dễ lây nhiễm sang cho người bên cạnh.”
Nhưng Lạc Quốc Vinh rất không vui: “Con tôi nó đâu phải bệnh truyền nhiễm.”
Thầy An bất đắc dĩ nhìn ông, không hổ là cha ruột Lạc Di, giỏi chặn họng người khác y như con bé.
“Nói thế ý là khen Lạc Di.” Mù văn hóa!
...
Sắp hết năm, Lạc Quốc Vinh rốt cuộc cũng đưa vợ con về thôn Lạc Gia.
Vừa vào cổng thôn mới biết hôm nay là ngày chia lợi nhuận cả năm, gia đình Lạc Quốc Vinh bèn vòng qua kho lúa của thôn.
Thôn dân đều đã tập trung đông đủ ở đó, ai nấy đều vô cùng hào hứng, xếp hàng nhận tiền, ngoài ra còn được chia mấy cân thịt heo, mấy cân dầu, một túi bột mì, nhà nào cũng có, đây là phần lợi nhuận đổi từ việc trồng và chăm sóc thảo dược.
Lợi nhuận năm nay tăng cao gấp đôi năm trước, lại còn được lĩnh thêm bao nhiêu thực phẩm thiết yếu, như vậy, họ sẽ có một cái tết tươm tất rồi. Mọi người đều vô cùng mừng rỡ, quyết định năm sau sẽ chăm chỉ trồng và mở rộng diện tích trồng thảo dược.
Có người tinh mắt thấy gia đình Lạc Quốc Vinh đi đến liền vội xúm lại: “Quốc Vinh, về rồi đấy à, mau mau qua đây kể cho chúng tôi nghe chuyện thủ đô đi.”
Lúc này, đám đông đều thấy Lạc Quốc Vinh rất khác biệt, là người làng đầu tiên tới thủ đô, dường như ông đã ‘sang’ hẳn hơn người xung quanh một bậc.
.