Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 319
Cập nhật lúc: 2025-03-17 20:38:33
Lượt xem: 45
Lạc Di làm bài rất chuyên tâm, ngòi bút chạy như bay trên giấy, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Cô làm rất nhanh, đáp đề chuẩn xác và dứt khoát, các thầy giám thị đọc được cũng phải gật gù, tốt lắm, đáp án đúng hết.
Tuy Lạc Di thường ngày ít khi tới trường nhưng thành tích thi luôn đứng hạng 1.
Hôm nay chỉ thi hai bài là ngữ văn và toán học, đến trưa đã thi xong, Lạc Di thu dọn cặp sách, đang định về nhà thì thầy An đã gọi lại.
“Lạc Di, qua đây.”
Lạc Di xách túi lon ton chạy lại: “Sao thế thầy?”
Thầy hiệu phó An chỉ đống sách dày trên mặt đất: “Tháng Ba có một cuộc thi toán học, trường đã đăng kí cho em, em hãy chuẩn bị chu đáo, cố gắng thi lấy thành tích tốt nhất, sách này thầy sưu tầm cho em tham khảo, lấy về xem đi, có gì không biết cứ tới hỏi các thầy cô.”
Cuộc thi này là cuộc thi ứng dụng tri thức toán học cho học sinh cấp hai toàn thành phố.
Lạc Di nhìn đống sách, cơ mặt giật giật: “Có phần thưởng không thầy?”
Thầy hiệu phó An cảm thấy cô học trò này chỗ nào cũng tốt, nhưng chỉ có một điểm không tốt, đó là quá yêu thích vật chất.
“Đừng có suốt ngày nghĩ đến tiền, vinh dự mới là điều quan trọng nhất.”
Lạc Di trề môi: “Em là một người không màng danh lợi, thôi thì để các bạn khác tham gia đi ạ.”
Cô không có lòng hiếu thắng đến thế, việc không đem lại lợi ích thực tế thì thôi bỏ qua.
Thầy An đã hết cách với cô rồi, đành nói: “Dù thành phố không có phần thưởng thì trường cũng sẽ cho.”
Dù trường không cho, thầy cũng có thể xin hiệu trưởng đặc phê, thưởng cho hơn chục đồng hẳn không thành vấn đề gì.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là thành tích phải rất tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-319.html.]
Lạc Di lập tức sáng rực mắt lên: “Phần thưởng có thể là một chiếc tivi không ạ? Cha em thích cái đó.”
Thầy hiệu phó An cạn lời, tivi ai mà không thích? Nó đắt vậy mà.
“Đừng mơ mộng hão huyền nữa, chịu khó đọc sách đi.”
“Được ạ.” Lạc Di cúi xuống bê sách, lại phát hiện chỗ sách này quá nặng: “Thầy ơi, thầy cầm giúp em về nhà với.”
Thầy hiệu phó An bóp trán, cô học trò này thật chẳng biết kiêng dè hay ngại ngùng gì.
Nhưng thầy biết làm sao bây giờ? Chỗ sách này, con bé thực sự không thể một mình khiêng về được.
Nhà Lạc Di không xa trường lắm, nó nằm ngay trong ngõ nhỏ gần cổng sau, chỉ đi bộ năm phút đồng hồ là tới.
Lạc Di đập cửa, Lạc Quốc Vinh nhanh chóng chạy ra.
“Tiểu Di về rồi à, có đói không… Ủa, thầy An, thầy cũng tới ạ, mau vào nhà ngồi, chúng tôi đang định ăn cơm, thầy vào ăn cùng luôn cho ấm bụng.”
Thầy hiệu phó An nhét chồng sách sang tay Lạc Quốc Vinh định ra về ngay: “Không cần đâu…”
Lạc Quốc Vinh kéo ông ấy lại: “Cơm nước làm xong hết rồi, tôi còn đang muốn kể chuyện thủ đô với thầy mà, nhiều chuyện hay lắm.”
Những lời này đã khiến thầy An d.a.o động, ông ấy cũng rất muốn biết tình hình thủ đô hiện nay.
“Sao không thấy mẹ Lạc Di đâu?”
“Thằng bé Lạc Nhiên nhà tôi hơi sốt, mẹ nó đang ở bệnh viện trông nó.” Lạc Quốc Vinh được cắt cử ở nhà chăm sóc con gái, hai vợ chồng chia ra, mỗi người lo một đứa.
Thực ra ông cũng rất muốn tới bệnh viện với con trai nhưng thằng nhóc kia mỗi lần ốm đau đều đặc biệt thích bám dính lấy mẹ.
Thầy An cũng rất thích cậu bé kháu khỉnh đáng yêu kia: “Cháu nó không sao chứ?”
Lạc Di vội vàng lấy bát đũa, muốn ăn nhanh còn vào viện thăm em.
.