Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 318

Cập nhật lúc: 2025-03-17 20:38:31
Lượt xem: 32

Lạc Di liếc nhìn sang đôi cha mẹ đang bám dính lấy nhau, xắn tay áo bảo em: “Thôi để chị.”

Nồi canh sườn hầm trên bếp lò đang tỏa mùi thơm quyến rũ, nước canh đã chuyển màu trắng đục, đang sùng sục sôi, hơi nước bốc lên nghi ngút.

Lạc Di trút cả một túi mì trứng vào, thả cả rau xanh đã rửa sạch đặt bên cạnh vào, lát sau, một nồi mì sườn rau xanh ngào ngạt hương thơm đã được hoàn tất

Ôi, còn có cả móng giò kho, vớt ra cắt lát, sắp lên mâm chỉnh tề, trông thật ngon miệng.

Bên kia, Ngô Tiểu Thanh đang ngơ ngác lặp lại: “Thật ư? Sao em nghe như thể truyện cổ tích vậy? Tiểu Di à, cha con nói thật đấy ư?”

Có một căn nhà ở thủ đô, điều đó có ý nghĩa gì? Nhà ở thủ đô không phải giống như nhà ở một thị trấn nhỏ, giá nhà đất ở đó đắt đỏ vô cùng.

Lạc Di gật đầu khẳng định: “Thật ạ.”

Ngô Tiểu Thanh lại ngây người tròn một phút mới tiêu hóa xong tin tức này: “A a a, tốt quá rồi, nhà chúng ta có thể chuyển lên thủ đô sống.”

Lạc Quốc Vinh có vẻ ấm ức: “Mình à, anh nói thì em không tin, thế mà Tiểu Di vừa bảo đúng là em tin liền, thế là sao đấy?”

Đối xử khác biệt như thế có phải hơi quá rõ ràng rồi không?

Ngô Tiểu Thanh hùng hồn nói thẳng: “Tiểu Di thông minh hơn anh, đáng tin hơn anh.”

Lạc Quốc Vinh trố mắt, này, này là vợ giả đúng không vậy?

Lạc Nhiên thúc giục: “Cha mẹ, hai người mau ra ăn cơm đi, các đồng chí, ăn cũng không tích cực là tư tưởng có vấn đề đấy nhé.”

Lạc Di phì cười.

Lạc Quốc Vinh xụ mặt: “Chớ có học cách nói chuyện của chị con.”

Con gái nói như thế nghe rất đáng yêu, nhưng con trai nói ra nghe cứ cảm thấy nó ngứa đòn thế nào ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-318.html.]

“Nhưng vui mà cha.” Lạc Nhiên phùng má, gắp một miếng chân giò kho, vui vẻ cắn.

Lạc Quốc Vinh thấy con ăn hăng hái thế cũng nổi cơn thèm, bèn cầm bát bắt đầu cắm cúi ăn.

Quả nhiên về nhà mình vẫn thoải mái nhất, đến cái ăn cũng là món mình thích.

Tại trường trung học cơ sở số một, bầu không khí dường như khá căng thẳng, vì cuộc thi đã bắt đầu rồi.

Thầy hiệu phó An bồn chồn đợi ở cổng sau, chau mày, bác bảo vệ đứng cạnh thấy thế bèn thận trọng hỏi: “Thưa thầy, thời tiết hơi lạnh, thầy vào trong ngồi cho ấm.”

Thường ngày trường sẽ không cho mở cửa sau, hôm nay lại cố tình mở, chỉ để chờ cô bé thiên tài nhí kia.

“Không cần đâu.” Thầy hiệu phó An liên tục liếc nhìn đồng hồ đeo tay, sao còn chưa tới nhỉ?

Bỗng xa xa có một bóng người nhỏ nhắn chạy như bay lại: “Thưa thầy An, Lạc Di đến báo danh dự thi ạ.”

Thầy hiệu phó An thở hắt ra một hơi, vội kéo cô vào trong: “Mau vào thi đi, nếu không giành được vị trí đứng đầu thì cứ coi chừng…”

Ài, thầy cũng sắp bị cô học trò nhỏ này chọc tức c.h.ế.t mất thôi, ngày thi cũng chẳng để bụng gì, đến trễ như thế.

Lần này Lạc Di đến thủ đô lâu như vậy, không biết có tranh thủ thời gian ôn tập cho tốt không, chính thầy cũng thấy lo thay cho cô bé.

Lạc Di bận chút việc trong nhà nên đến hơi trễ: “Em lên cấp ba sẽ không nhảy lớp nữa.”

Lạc Di kịp vào phòng thi ngay lúc chuông reo, thầy giáo dẫn cô tới chỗ ngồi, đặt bài thi xuống trước mặt.

Lạc Di lau mồ hôi trán, điều chỉnh hô hấp rồi mới cầm bút bắt đầu làm bài.

Giữa giờ thi, các giám thị đi vào phòng thi này, nhìn thấy Lạc Di ngồi ngay hàng đầu, họ cùng nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng tới đứng bên cạnh cô xem cô làm bài.

.

Loading...