Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 309
Cập nhật lúc: 2025-03-16 21:29:01
Lượt xem: 41
Cô chỉ tiện thể nhắc tới, nhưng Nhiếp Khôn Minh lại ghi nhớ trong lòng.
Bà Nhiếp vỗ vai con gái, nháy mắt ra hiệu cho chị ấy: “Đúng đấy, cách này nghe được đấy.”
Nhiếp Khánh Vân lập tức gật đầu: “Đúng rồi, con còn đang nghĩ nên đáp lại Tiểu Di thế nào cho phải, bên ông cháu bác Tiêu, chúng ta đã báo đáp được rồi, còn nhà Lạc Di, ta chưa trả được gì xứng.”
Về đến nhà, Lạc Quốc Vinh lại vội vàng thu dọn hành trang, bởi vì thứ muốn mang về quá nhiều.
Vừa rồi đến cửa hàng Hữu Nghị xài hết số ngoại hối trong tay, mua được khá nhiều thứ hiếm thấy, nghĩ tới cảnh mang những thứ này về khoe với vợ, ông lại thấy rạo rực trong tim, vợ ông hẳn sẽ rất thích đó.
Lạc Di ngồi ngoài sân chơi, ngửa đầu nhìn lên cây táo đỏ, thèm chảy nước miếng, bao nhiêu là quả, mỗi quả đều đỏ au, lúc lỉu trên cành, trông vô cùng ngon miệng.
Tiêu Thanh Bình không biết lấy đâu ra một cây sào trúc, vung lên đập, táo lộp độp rơi xuống.
Giờ đã qua mùa hái táo, vỏ quả đã bắt đầu có những nếp nhăn, nhưng như thế càng ngọt.
Lạc Di lon ton chạy nhặt táo, chốc lát đã được một sọt.
Cô cầm một quả định bỏ vào miệng luôn, Tiêu Thanh Bình vỗ tay cô một cái: “Bẩn, đem đi rửa đã.”
Lạc Di cười híp mắt, đưa cho cậu sọt táo, lát sau, Tiêu Thanh Bình lại trả cho cô một rổ táo sạch, Lạc Di nhón một quả, cắn ăn, ôi chao là ngọt.
Nằm tắm nắng, ăn táo ngọt, người như giãn cả ra, biếng nhác đến không muốn nhấc tay, Lạc Di thoải mái cười cười.
“Tiêu Thanh Bình, hiện tại có thấy hạnh phúc không?”
Tiêu Thanh Bình ngồi bên cạnh cô, mắt khép hờ, ánh nắng chiếu lên người cậu khiến cậu cảm nhận được hơi ấm dễ chịu, bèn xoải tay chân ra: “Có.”
Lạc Di mỉm cười: “Không còn muốn trả thù đời nữa chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-309.html.]
Mọi chuyện đều đã thay đổi rồi, Tiêu Thanh Bình sẽ không tiếp tục bước lên con đường tiêu cực đi đến kết cục bi kịch ấy nữa.
Tiêu Thanh Bình không hiểu cô nói gì, hỏi lại: “Gì cơ?”
Lạc Di lại bỏ một quả táo vào miệng: “Phải nhớ viết thư cho em, nói cho em biết ở thủ đô sống có tốt không.”
Tiêu Thanh Bình chăm chú nhìn cô: “Nếu không tốt thì thế nào?”
Lạc Di trừng mắt, khí thế bá đạo tức thì xuất hiện: “Nếu có ai dám bắt nạt anh, em sẽ tới giúp anh xử lí nó, em không giỏi đánh nhau nhưng xử người khác ấy mà, hi hi, cái này em giỏi lắm…”
Chơi xấu người khác là sở trường của cô rồi, đương nhiên, cô cũng không phải hạng người không có đạo lí.
Người ta không đụng chạm gì mình thì mình cũng chẳng gây sự với người ta làm gì.
Tiêu Thanh Bình hé mắt, xoa đầu cô: “Em mau thi lên đây, anh còn chờ đưa em đi ăn vịt nướng đấy.”
Lạc Di đánh bay tay cậu, sao mà ai cũng thích sờ đầu cô thế? Cô có còn là trẻ con nữa đâu, là thiếu nữ rồi biết không hả? Thiếu nữ nhỏ tuổi thì cũng cần hình tượng chứ.
“Em còn muốn ăn xiên mứt quả, bánh tổ ong, dồi nướng,…” Lạc Di nói liền một tràng dài.
Tiêu Thanh Bình không nhịn được phải bật cười: “Được, cả xiên dê nướng nữa.”
Dưới ánh mặt trời rạng rỡ và ấm áp, gương mặt nhỏ nhắn của cô như lóng lánh sáng lên: “Đúng đúng đúng, cả cái đó nữa.” Ngon lắm luôn đó.
Hai người đang nói giỡn với nhau thì ông cụ Tiêu chợt dẫn ai đó tới: “Thanh Bình, Lạc Di, có khách tới.”
Hai người vào nhà, thấy người khách vừa tới là Nhiếp Khánh Vân thì đều nhanh nhẹn chào hỏi: “Cháu chào cô, cô ngồi chơi đi ạ, cha cháu ra ngay đây ạ. Cha ơi, có khách này.”
Lạc Di gọi vọng vào trong.
.