Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 304

Cập nhật lúc: 2025-03-16 21:28:48
Lượt xem: 44

Bà Nhiếp kinh ngạc: “Còn học cả trung y? Cháu có nhiều thầy lắm sao?”

Lạc Di ngọt ngào cười bảo: “Ông Tiêu cũng là thầy cháu đó.”

Bà Nhiếp biết ông cụ Tiêu là giáo sư đại học, học thức rất uyên thâm: “Ông dạy cháu cái gì?”

“Toàn bộ, con bé rất thông tuệ, học cái gì cũng rất nhanh.” Ông cụ Tiêu từ ái nói, chẳng mấy dịp được khoe học trò mà, “Tiểu Di đã học xong tiếng Anh và tiếng Nga, có học qua Quốc học và hội họa, thành tựu cũng coi như tạm được.”

Đứa cháu ngoan của ông bị người ta xem thường, dù ông cụ bao dung rộng lượng đến đâu cũng không muốn nhịn mãi.

Lạc Di xuất thân nông thôn, đúng vậy, nhưng con bé không hề tự ti, tính tình tích cực lạc quan, thiện lương kiên định, bằng vào trí tuệ vượt trội của con bé, sớm muộn sẽ có ngày tỏa sáng rực rỡ không ai bằng.

Ông cụ muốn cho mọi người đều biết, Lạc Di xuất sắc cỡ nào, cái dạng âm u oán phụ nào đó tuyệt đối không có cửa so với con bé.

Người nhà họ Nhiếp ngây cả ra, tài giỏi đa năng đến thế kia ư?

Tài hội họa thì cha con Nhiếp Khánh Vân đã được chứng kiến, phong cách vẽ rất độc đáo.

Nhiếp Khôn Minh thử hỏi bằng tiếng Nga: “Cháu học hai ngoại ngữ mất bao lâu? Có thể giao tiếp trôi chảy với người bản địa không?”

Lạc Di cũng trả lời bằng tiếng Nga: “Chắc chắn là được rồi ạ, hai ngoại ngữ này cháu đã mất rất nhiều thời gian để học, tận ba năm lận đó.”

Nhiếp Khôn Minh: Ờ! Ba năm học hai ngoại ngữ đã tính là lâu lắm hả? Đang muốn lừa ông thiếu kiến thức thiếu trải nghiệm sao?

Lạc Di lại nhanh nhẹn chuyển sang tiếng Anh: “So với tiếng Nga thì tiếng Anh của cháu tốt hơn đấy ạ, còn Quốc học với hội họa chỉ tính là sở thích của cháu thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-304.html.]

Giọng Anh – Anh bản ngữ Oxford, trôi chảy tự nhiên.

Nhiếp Khôn Minh cũng là người từng nhận được giáo dục cao cấp, tiếng Nga học được khi đó do hoàn cảnh ảnh hưởng, có thể trao đổi đôi câu đơn giản.

Còn tiếng Anh lại là ngôn ngữ thông dụng, ai đã học lên đến cấp bậc đại học cao đẳng đều được học môn này.

Ông bèn hỏi tiếp bằng tiếng Anh: “Thế còn tính nhanh?”

“Đây chẳng qua là thiên phú nho nhỏ trời cho thôi ạ.” Lạc Di chính là cao thủ khoe khéo rồi, “Thực ra cũng chẳng có tác dụng gì lắm.”

Nhiếp Khôn Minh cạn lời, cô nhóc này nói nghe thật là ngứa đòn, thiên phú nho nhỏ đó có biết bao người ao ước đấy biết không?

Cuối cùng người nhà họ Nhiếp cũng đã thấy được năng lực mạnh và thiên phú nhiều mặt của Lạc Di, thái độ cũng dần thay đổi theo, cô nhóc nông thôn gì chứ, người ta có học thức vượt xa các cô gái trong thành phố rồi đấy.

Cô con dâu nhà họ Nhiếp vốn đang rất dè dặt thận trọng giữ con gái bên mình, lúc này cũng đẩy nhẹ lưng con, để bé tới tiếp xúc nhiều hơn với Lạc Di.

Ai cũng có tâm lý ngưỡng mộ kẻ mạnh mà.

Lạc Di vốn tính xởi lởi, với ai cũng có thể trò chuyện đôi câu, thể hiện ra tri thức cực rộng cùng với thói quen rèn luyện hàng ngày hết sức khoa học rồi, cô còn khéo miệng, nói một lát đã khiến các bậc lớn tuổi gật gù tươi cười, lại có thể dụ đám nhỏ xúm xít xung quanh tíu tít hóng chuyện mình.

Trong phòng này, chỉ có một người duy nhất cô chưa ‘hạ gục’được, đó là Nhiếp Khánh Ninh.

Nhiếp Khánh Ninh cho tới giờ vẫn giữ thái độ thù địch với xung quanh, không phải là nhằm vào Lạc Di mà có thể nói là nhằm vào quần thể người ở nông thôn.

Lạc Di không muốn biết chị ta đã gặp phải những chuyện gì ở nông thôn, cô chỉ biết mình không muốn lại gần những người chất đầy thù hận và bài xích thế giới như thế.

.

Loading...