Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 300

Cập nhật lúc: 2025-03-16 21:28:38
Lượt xem: 29

Mong muốn thì nhiều, nhưng thực tế phũ phàng quá, nhà cô không có nhiều tiền như thế, trước đó mua một căn nhà ở thị trấn đã xài gần hết tiền, hiện giờ cả nhà chắc chỉ có tầm một nghìn, còn xa mới đủ.

“Con chỉ đang nghĩ thôi.”

Ông cụ Tiêu cúi đầu nhìn Lạc Di: “Nếu hai cha con muốn, ông cho nhà cháu vay tạm cũng được.”

Lạc Di lắc đầu: “Nhà này cháu thấy khó chơi lắm, đông quá, lại cũng tham nữa, thôi để đợi cơ hội khác ạ, có khi chỗ khác lại có căn nào còn rẻ hơn.”

“Về đi, mai chúng ta còn phải tới nhà bác Nhiếp chơi, phải chuẩn bị ít quà mới được.” Lạc Di đi vài bước lại quay đầu nhìn, vẻ tiếc nuối.

Nhưng cuộc sống này chính là như thế, không phải bạn muốn cái gì là có thể có được.

Nghe đến đề tài này, Lạc Quốc Vinh lại lâm vào tình trạng khẩn trương: “Nhưng mà nhà người ta cái gì cũng có, chỉ sợ sẽ chướng mắt đồ của chúng ta.”

“Đây chỉ là lễ nghĩa nên có thôi, chúng ta mang đi là phép lịch sự của chúng ta.” Lạc Di hiểu rất rõ một điểm, đó là chớ quá tự cao, nhưng cũng đừng nên coi nhẹ bản thân.

Nếu người ta thích bạn thì bạn mang gì đến cũng sẽ được ưa thích.

Nếu người ta đã không ưa gì bạn thì dù bạn mang tới cả núi vàng biển bạc, người ta cũng khinh khỉnh coi như rác mà thôi.

“Vậy chúng ta chọn cẩn thận chút.” Lạc Quốc Vinh lại ngẫm nghĩ giấy lát rồi hỏi, “Hay chúng ta mua bộ quà tám món đặc sản của thủ đô?”

Cơ mặt Lạc Di giật giật: “Cha, cha nói nghiêm túc đó hả? Người ta lớn lên ở đây, có khi ăn phát ngán rồi ấy chứ.”

Mua đặc sản bản địa tới nhà người bản địa, ý tưởng này thật là…

Lạc Quốc Vinh gật đầu ngại ngùng: “Ừ nhỉ, hà hà, nhưng vậy chúng ta tặng gì bây giờ?”

“Để con nghĩ thử.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-300.html.]

Tiêu Thanh Bình từ nãy vẫn chăm chú nhìn Lạc Di, cũng để ý thấy cô rất chú ý đến vụ việc kia, tuy đã đi một quãng xa vẫn ngoái đầu ngó lại, vẻ mặt đăm chiêu.

Nhà họ Nhiếp ở trong một khu viện lớn, ngoài cổng có vệ binh đứng gác, Lạc Quốc Vinh vừa thấy vệ binh đã căng thẳng nuốt nước miếng liên tục.

Tiêu Thanh Bình đỡ ông nội bước tới, nói: “Chúng tôi được người nhà họ Nhiếp mời tới chơi, xin nhờ anh thông báo giùm một tiếng.”

“Xin chờ chút ạ.”

Lát sau, Nhiếp Khánh Vân đã đi ra, tay còn dắt theo tên nhóc kháu khỉnh kia. Nhóc con hào hứng nhào tới, ngọt ngào chào hỏi.

“Chị xinh đẹp ơi, chị có mang mì ăn liền cho em không?”

Lạc Di trố mắt, tên nhóc này nhớ thương mì ăn liền đến thế sao?

Cô rất muốn nói với nó một câu, mì ăn liền không tốt cho sức khỏe đâu, nhưng thời buổi này, có ăn đã là tốt, ăn được nhiều là có phúc rồi.

Nhóc con kia ôm chân cô không buông tay, nũng nịu kêu: “Chị xinh đẹp, chị gái tiên nữ ơ, rốt cuộc có hay không ạ?”

Nhiếp Khánh Vân ngượng ngùng bước tới kéo con mình ra: “Tranh Nhi, đừng quậy nữa, như thế là không lễ phép rồi.”

Nhóc con kia ấm ức ra mặt, nó chỉ muốn ăn một miếng mì ăn liền mà thôi, có gì đâu?

Lạc Di im lặng một chốc rồi lấy từ trong túi ra một hộp nhỏ, một mùi hương mê hoặc bay ra từ đó: “Chị mang cho em cái này, gà rán giòn, ăn không?”

Nhóc con kia tức khắc đã bị hương thơm này tóm chặt linh hồn, vội vàng gật đầu: “Ăn ăn ăn.”

Vừa kêu, nhóc con vừa nhanh nhẹn túm tay áo Lạc Di kéo vào nhà.

Người nhà họ Nhiếp đều đang ở trong phòng khách, Nhiếp Khánh Vân nhiệt tình giới thiệu từng người.

Loading...