Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 292

Cập nhật lúc: 2025-03-16 21:25:15
Lượt xem: 26

Đó là một ngôi nhà có phong cách Tứ Hợp Viện, những bức tường cao vây quanh, không thể nhìn vào bên trong.

Đây là nhà tổ của nhà họ Tiêu, nơi ông ấy sinh ra và lớn lên, nơi đã sống hàng chục năm, giờ đây nó đã trở thành trụ sở của các bộ phận liên quan, không còn thuộc về nhà họ Tiêu nữa.

Cánh cửa lớn đóng chặt, trên cửa treo vài tấm biển.

Tổ tiên của nhà họ Tiêu là những nhà tư bản, gia đình rất giàu có, nếu không ông cụ Tiêu sẽ không thể hưởng được nền giáo dục cao cấp.

Kể từ khi bị lật đổ, nhà của ông ấy bị tịch thu tài sản và cướp giật đập phá một trận, những món đồ có giá trị đều bị lấy đi hết, toàn bộ tài sản bị sung vào công quỹ.

Tiêu Thanh Bình dìu ông nội, vẻ mặt của cậu vô cùng phức tạp, cậu cũng được sinh ra ở đây, vẫn còn nhớ rõ từng cái cây từng ngọn cỏ bên trong.

Một nhân viên đi ra, thấy đám người bọn họ liền cau mày nói: “Người không phận sự không được đứng ở cửa, nhanh chóng rời đi đi.”

Nghe nói hôm nay có lãnh đạo đến tuần tra nên không thể có sai sót.

Ông cụ Tiêu dùng giọng điệu nhẹ nhàng thương lượng với người kia: “Tôi là người nhà họ Tiêu, xin hãy cho tôi vào trong nhìn một cái, chỉ nhìn một cái thôi.”

Đây là ngôi nhà tổ mà ông ấy ngày đêm mong nhớ, ông ấy cũng không mong đợi điều gì khác, ông ấy chỉ muốn khi còn sống được nhìn thấy nó một lần nữa.

Ông ấy đã làm đơn yêu cầu các cơ quan liên quan trả lại tài sản của tổ tiên nhưng bị đẩy tới đẩy lui, chỗ nào cũng đùn đẩy, không nhận được một lời giải thích nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-292.html.]

Những tài sản của tổ tiên giờ đã có chủ mới, một số đã được các đơn vị chiếm lấy, làm sao có thể lấy lại được đây?

Không có người chống lưng, muốn lấy lại tài sản của tổ tiên khó như lên trời, đây chính là hiện thực.

Nhân viên kia có ria mép, ánh mắt cực kỳ thiếu kiên nhẫn: “Cái gì mà nhà họ Tiêu chứ, đi đi, đây không phải là nơi mà mấy người nên đến.”

Ông cụ Tiêu cũng không tức giận, tính tình rất tốt nói: “Đồng chí à, tôi là chủ cũ của ngôi nhà này…”

Ánh mắt của tên ria mép có chút không đúng, không biết chạm trúng cái mạch nào: “Chà, hóa ra là một nhà tư bản lớn, mấy năm nay chưa chết, còn dám trở về? Người đâu, bắt bọn họ lại.”

Tên ria mép xuất thân nghèo khó, ghét nhất là những kẻ sinh ra đã có mọi thứ, tên ria mép chỉ ước mình có thể giẫm đạp họ dưới chân, vĩnh viễn không thể trở mình.

Má nó, đang yên đang lành lại bắt người, cũng quá ngạo mạn rồi.

Ba người đàn ông chạy ra, vây quanh họ, Lạc Di sửng sốt, tại sao trông họ hành động như tiểu hồng binh vậy?

Tiêu Thanh Bình đứng chắn trước mặt ông nội, lạnh lùng nhìn tên ria mép: “Ai dám? Gia tộc chúng tôi đã cải tạo rồi, cấp trên đã đồng ý, mấy người đang công khai phản đối quyết định của cấp trên à? Hay là...”

Cậu hỏi đầy ẩn ý: “Mấy người là tàn dư của đảng 4 người à?”

四人帮: Đảng 4 người, dùng để chỉ băng đảng được thành lập bởi Vương Hồng Văn, Trương Xuân Kiều, Giang Thanh, Diêu Văn Nguyên trong Cách mạng Văn hóa.

Nhà họ Tiêu có chọc ai ghẹo ai đâu mà bọn người kia đã dọa đánh dọa giết, hoàn toàn không nói đạo lý.

Những người đó hít một hơi lạnh, sắc mặt khó coi: “Cậu đang nói nhảm cái gì vậy, chúng tôi không phải.”

Loading...