Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 291

Cập nhật lúc: 2025-03-16 21:25:13
Lượt xem: 72

Lạc Quốc Vinh kiêu ngạo khoe: “Nhà chúng tôi ấy à, không cần tốn tiền mua, chỉ cần Tiểu Di thi mấy cuộc thi là có hết, không còn cách nào khác, nhà có một thiên tài thì không giống người khác ấy mà.”

Dương Nam Ba: “...”

Lạc Quốc Vinh giáng một đòn nặng nề: “Đài, xe đạp, máy may, đồng hồ của nhà cậu từ đâu mà có vậy? Cha mẹ cậu lấy về à? Hay là cậu tự giành về? Tôi thấy ấy, chắc chắn cậu không thông minh bằng Tiểu Di nhà tôi.”

Dương Nam Ba: ...Ồ, chủ đề này không cách nào trò chuyện tiếp được nữa.

Đêm đó, Lạc Di mơ một giấc mơ, sau khi tỉnh lại từ trong giấc mơ, khóe mắt cô đã rưng rưng nước mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà.

Cuối cùng cô cũng biết Dương Nam Ba là ai rồi, anh ta quả thực là nam phụ trong nguyên tác, anh ta là một nhân vật bất cần đời, còn có quan hệ mập mờ với Lạc Xuân Mai.

Lạc Xuân Mai thỉnh thoảng dùng Dương Nam Ba để kích thích Từ Mông, tạo cho Từ Mông có cảm giác cạnh tranh, từ đó thúc đẩy mối quan hệ giữa nam nữ chính, có thể coi là một người công cụ.

Đây không phải điểm mấu chốt, mấu chốt là Dương Nam Ba là một cảnh sát hình sự đã phá một vụ án lớn chấn động cả nước, đối thủ của anh chính là bạn thời thơ ấu Tiêu Thanh Bình!

Mẹ kiếp, Tiêu Thanh Bình thế mà lại là nhân vật phản diện chính!

Một nhân vật phản diện cô đơn một thân một mình, gia cảnh thê thảm!

Tim cô đau thắt, cô khó chịu muốn khóc. Trong giấc mơ, ông cụ Tiêu đã qua đời từ lâu. Tiêu Thanh Bình khi còn trẻ đã phải chịu đựng nhiều đến nỗi hắc hóa. Sau đó, cậu vượt biên qua Hồng Kông, nhiều năm sau quay trở lại báo thù!

Haiz, tại sao lại thế này? Cô không muốn biết cốt truyện ban đầu thông qua giấc mơ một chút nào!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-291.html.]

Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, và lần này cô không còn mơ nữa.

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, cô không ngừng nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Bình, Tiêu Thanh Bình có hơi không được tự nhiên sờ lên mặt mình: “Sao vậy? Bẩn à?”

Lạc Di hất cằm lên: “Em phát hiện anh càng ngày càng đẹp trai, có khả năng lớn sẽ vì sắc đẹp của mình mà rước về tai họa, đương nhiên, anh so với em còn kém một chút.”

Tiêu Thanh Bình dở khóc dở cười: “Ừ ừ, em đẹp hơn.”

Lạc Quốc Vinh ở phía trước gọi một tiếng: “Tiểu Di, đi nào, đi ăn món mì tương đen mà con muốn ăn nhất nào.”

“Con đến ngay đây.” Lạc Di kéo Tiêu Thanh Bình đứng dậy chạy về phía trước, đứng trước đồ ăn ngon cô không còn để ý đến những thứ khác.

Bây giờ ông cụ Tiêu chưa chết, Tiêu Thanh Bình sẽ không hắc hóa, cô cũng sẽ nhìn chằm chằm cậu từng phút từng giây!

Trong vài ngày tiếp theo, hai ông cháu họ Tiêu cùng Lạc Quốc Vinh và con gái đi dạo quanh kinh đô, họ còn cố ý chụp ảnh chung tại Quảng trường Thiên An Môn để làm kỷ niệm, mua rất nhiều đồ đặc sản.

Còn cùng nhau đi đến chợ Đông Phong sôi động, nơi đó đông đúc, đâu đâu cũng có đám đông giành giật mua đồ, xếp thành hàng dài.

Họ cũng chộp được rất nhiều đồ tốt, còn ăn món lẩu thịt cừu thơm ngon.

Một nhóm người vừa đi vừa ăn, Lạc Di đang rất phấn chấn, mẹ cô đưa cho hai cha con cô năm trăm đồng, đủ để họ mua mua mua cả một đường đi, cô đặc biệt chọn những thứ không có ở huyện, mua sắm rất vui vẻ.

Khi họ cứ đi về phía trước, ông cụ Tiêu dừng lại, Lạc Di phát hiện quay lại, chỉ thấy ông ấy đang đứng trước một tòa nhà, vẻ mặt buồn bã, khóe mắt đẫm nước mắt.

.

Loading...