Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 288
Cập nhật lúc: 2025-03-16 21:25:06
Lượt xem: 28
Lạc Quốc Vinh là ai chứ, vặn lại ngay tại chỗ: “Xem ngài nói kìa, ngài hào phóng như thế thì nhanh đi làm thịt kho cho bọn trẻ ăn đi, chia cho bọn trẻ nhiều một chút, tốt nhất là bữa nào cũng chia cho chúng ăn, chúng tôi là những người nông dân nghèo thậm chí còn không có cơm để ăn, không giống như những người thành phố có tiền lương để xài.”
Bà cụ tức giận, sao bà ta có thể bỏ qua được? Bà ta ước mình có thể sống trong căn tin và được ăn được uống miễn phí.
“Cái anh này nói gì thế hả? Chúng ta đều là hàng xóm, họ hàng xa không bằng láng giềng gần, nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng phải nhờ đến hàng xóm bên cạnh thôi.”
Hàng xóm ở một bên cũng dồn dập bênh vực: “Ăn mấy miếng thịt của anh là đang nể mặt mấy anh đấy, mấy người nhà quê đúng là keo kiệt, đồ ích kỷ nhỏ nhen.”
“Đây là họ hàng dưới quê của ai vậy? Thật là đáng xấu hổ.”
“Anh khoe khoang cái gì chứ? Không phải chỉ là một bữa thịt sao? Anh chưa từng thấy cái gì ngon sao?"
Đây đều là những bậc cha mẹ của bọn trẻ, họ đều cảm thấy tiếc cho con mình bị đối xử bất công nhưng lại tiếc của không nỡ cắt một miếng thịt.
Nói trắng ra thì chỉ là những kẻ tham những lợi ích nhỏ nhặt.
Lạc Quốc Vinh tức giận muốn chết, những phát ngôn khó hiểu này là nghiêm túc đấy hả? Ý thức của những người này quá kém.
Phần lớn những người này đều là người nhà, trình độ văn hóa không cao, tất nhiên, người có văn hóa cao chưa chắc đã có ý thức cao, chủ yếu phụ thuộc vào nhân phẩm của họ.
Ông muốn đi cũng không đi được, lũ trẻ kia ôm chân của bọn họ khóc lóc om sòm, khiến nơi đây trông giống như cái chợ.
Lạc Di lạch ba lạch bạch chạy tới, nở một nụ cười ngọt ngào nói: “Cha ơi, cơm chín rồi, chúng ta trở về ăn thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-288.html.]
Một bà cụ lập tức chỉ thẳng tay vào cô: “Cô bé, đây là cha của cháu à? Cháu cũng là cô gái nhà quê đúng không? Cháu khuyên cha cháu đi, làm người thì phải hào phóng một chút.”
Cô khá xinh đẹp, ăn mặc chỉnh tề, đi trên đường không thể nhận ra cô là một cô gái nhà quê.
Lạc Di mở to đôi mắt đen láy hỏi: “Người thành phố mọi người đều rất hào phóng sao?”
Bà cụ khá đắc chí: “Đương nhiên.”
Lạc Di vui vẻ vỗ tay: “Vậy thì tốt quá, cháu đến nhà mọi người lấy đồ nhé, thấy thích cái gì thì lấy cái đó, đúng lúc cháu còn thiếu một cái đài, đồng hồ, máy may, bàn ghế, cảm ơn mọi người nhé, cứ thỏa thuận vậy đi.”
Bà cụ há mồm trợn mắt: “Cháu nói cái gì? Cháu... Mọi người đang nói về vấn đề thịt kho tàu...”
Lạc Di kỳ quái hỏi ngược lại: “Bản chất cũng giống nhau mà? Mọi người ăn thịt của nhà người khác không trả tiền, vậy cháy lấy đồ của nhà mọi người không trả tiền lại, rất là công bằng mà, cháu sẽ không lấy nhiều đâu, mỗi nhà đều lấy như nhau, cháu là người hào phóng nhất đấy.”
Bà cụ bị làm cho bối rối, không nghĩ ra được lý do nào để phản bác: “Cháu... cháu...”
Lạc Di túm lấy cổ áo một cậu bé: “Ai muốn ăn thịt kho của nhà tôi nào, một miếng thịt đổi một món đồ tương tự, các bạn nhỏ, đã đến lúc các bạn thể hiện quyết tâm ăn thịt của mình rồi đấy. Nào, nào, ai đổi cho tôi cái đài nào? Đồng hồ cũng được.”
Đôi mắt cô sáng long lanh, vô cùng mong chờ.
Mọi người ngơ ngác, một miếng thịt đổi một cái đài? Sao mà mơ đẹp quá?
Họ lặng lẽ bế đứa con nghịch ngợm của nhà mình đi.
.