Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 287

Cập nhật lúc: 2025-03-16 21:25:04
Lượt xem: 43

Lạc Quốc Vinh cũng không ủng hộ, Tiểu Di mềm yếu như vậy, sao phải chịu khổ như vậy? Đậu được vào một trường đại học tốt, gả cho một người đàn ông tốt là ông đã thấy đủ rồi.

Tiêu Thanh Bình mỉm cười nói: “Cháu muốn nghiên cứu khoa học, cống hiến sự nghiệp nghiên cứu khoa học cho quốc gia.”

Được rồi, Nhiếp Khôn Minh chỉ có thể bày tỏ sự tiếc nuối, nhét rất nhiều vé cho bọn họ.

Khi mới đến, họ thiếu thốn mọi thứ, Đại học Nông nghiệp phân cho ông cụ Tiêu một phòng đơn trong một tòa nhà tập thể, chỗ ở không lớn, 20 mấy mét vuông, nhà vệ sinh và nhà bếp dùng chung, lối đi chất đầy rác.

Tòa nhà này toàn là nhân viên của trường Đại học Nông nghiệp, ông cụ Tiêu nhìn thấy nhiều gương mặt quen thuộc, trong lòng có cảm xúc lẫn lộn, ông lại trở về rồi.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường tầng, một cái tủ, không còn cái gì khác nữa.

Lạc Quốc Vinh đưa con gái và Tiêu Thanh Bình đi sắp xếp đồ đạc và mua nhu yếu phẩm hàng ngày.

Ông đã quen làm những việc này, sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, có nồi niêu xoong chảo, dầu, muối, nước tương và giấm, trên giường đều có chăn ga gối đệm.

Căn tin chưa mở cửa nên mỗi nhà chỉ đành phải tự nấu.

Trước bếp lò chật ních người, nấu cơm còn phải xếp hàng, Lạc Quốc Vinh xếp hàng rất lâu mới đến lượt mình nên ông nấu hai món, một món rau xào và một món thịt kho.

Người bên cạnh nhìn ông chằm chằm, nuốt nước bọt: “Anh đang làm thức ăn để ăn trong một đấy tháng à? Không đúng, đây là lượng thức ăn ăn trong mấy tháng lận. Người đàn ông trong gia đình đúng là không biết nên sống thế nào, vợ của anh đâu rồi?”

Những năm này ai mà thấy người khác được ăn ngon là lại ghen tị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-287.html.]

Ở nhà Lạc Quốc Vinh vốn quen ăn những miếng thịt lớn, nào ngờ lúc người ở bên ngoài ăn thịt chỉ xào một ít thịt lợn xé nhỏ, làm nóng chảo cũng không bao giờ cho nhiều dầu.

Ông sửng sốt một lúc rồi lập tức mỉm cười: “Vợ tôi ở nhà.”

Thịt kho thơm đến nỗi hàng xóm thèm thuồng, trẻ con xúm lại trừng mắt vây xem, chảy cả nước miếng.

Lạc Quốc Vinh khẽ cau mày, dưới tình huống này ăn chút đồ ngon cũng không được, về sau chỉ nên ăn ở căn tin thôi.

Ông tăng nhanh tốc độ, đổ thịt kho đã nấu xong vào hộp cơm bằng nhôm, vừa đưa tay lấy lên thì một đứa trẻ đang chảy nước mũi bất ngờ chạy tới, nhanh chóng chộp lấy một miếng thịt kho rồi bỏ chạy.

Lạc Quốc Vinh Dung sửng sốt, không thể tin được, cái này còn có thể trộm sao? Đây là thủ đô đấy, có được giáo dục không?

Trẻ em ở nông thôn cũng không như vậy.

Đây giống như một tín hiệu, những đứa trẻ khác tụ tập xung quanh: “Chú ơi, chúng cháu cũng muốn ăn thịt, ăn thịt.”

Khóe miệng Nhạc Quốc Dung giật giật, giơ hộp cơm lên cao, gượng cười: “Vậy kêu cha mẹ cháu cũng làm món thịt lợn kho ăn đi.”

Ông sẽ không quan tâm đứa trẻ của người khác, ông không vĩ đại đến thế, trong mắt ông chỉ có một đôi trai gái, cộng thêm Tiêu Thanh Bình nữa.

Tiêu Thanh Bình lớn lên dưới mắt ông, cũng được xem là một đứa con trai khác của ông.

Bọn trẻ sa sầm mặt mày, thậm chí có đứa còn khóc, bà cụ ở một bên bất mãn lên tiếng: “Anh đồng chí này, sao anh lại keo kiệt như vậy? Cho bọn trẻ một miếng thịt thì có sao đâu? Còn có thể làm cho gia đình anh nghèo đi sao?”

Bà cụ này là mẹ của một nhân viên trong căn tin, vốn sống ở nông thôn, nhưng hiện tại bà đã đưa mấy đứa cháu đến thủ đô ăn hôi của.

.

Loading...