Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 285
Cập nhật lúc: 2025-03-16 21:25:00
Lượt xem: 32
“Mọi người cũng từng bị gạt bán à?" Cảnh sát nghe xong cũng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Lạc Quốc Vinh cùng ba người khác, Lạc Di nhìn giống mẹ hơn, nhưng nếu hai cha con đứng cạnh nhau, ai cũng có thể nhận ra mối quan hệ cha con của họ: “Chú thật may mắn, còn được tìm trở về, sau này ra ngoài nên cẩn thận.”
Lạc Quốc Vinh nhướng mày, không khỏi khoe khoang: “Là con bé tự mình trốn thoát, còn đánh cho kẻ bắt cóc tàn tật.”
Người cuồng khoe con gái sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội thể hiện!
Đánh cho tàn tật? Trên mặt cảnh sát hiện đầy dấu chấm hỏi, người này đang nói cái gì vậy? Sao mình nghe không hiểu? Không thể nào có chuyện một cô bé đánh lại kẻ bắt cóc được phải không?
Mấy người làm cha dạo này khoa trương quá rồi!
Cảnh sát không phải kẻ ngốc, được chứ? Ai sẽ tin những điều vô lý như vậy?
Ừ, người cảnh sát không muốn quan tâm người cha não tàn này. “Cô bé, con nói cho chú biết, con đã trốn thoát bằng cách nào vậy?”
Chỉ cần có thể trốn thoát trở về đã là quá tuyệt vời rồi, đây là một cô bé rất thông minh.
Lạc Di chống cằm, thản nhiên nói: “Học tốt toán, lý, hóa, đi khắp thế giới cũng sẽ không sợ, chú ý công thức làm thuốc nổ và thuốc một chút.”
Cảnh sát: ...Có phải là ý mà anh ta đang nghĩ tới phải không? Trời đất ơi, ai đã thả con quái thú này ra vậy?
Bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, một người đàn ông trung niên được vệ sĩ vây quanh bước vào, nhiệt tình bắt tay viên cảnh sát.
“Đồng chí cảnh sát, tôi là người nhà của đứa trẻ bị mất tích. Lần này cảm ơn các đồng chí rất nhiều. Cảm ơn các đồng chí đã giúp chúng tôi tìm thấy đứa nhóc..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-285.html.]
Người cảnh sát ngượng ngùng kể công: “Không phải là công lao của chúng tôi đâu, là những hành khách này, đặc biệt là cô bé này đã nghĩ ra ý tưởng tài tình, muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn họ.”
Người đàn ông trung niên nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, ông ấy vô cùng kinh ngạc: “Lạc Di?”
Lạc Di sửng sốt một chút, còn thật sự là người quen này: “Sở trưởng... thủ trưởng Nhiếp, chào ngài, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Cô đột ngột thay đổi cách xưng hô, bởi vì quân hàm trên quân phục của ông ấy lại được nâng cấp. Đây là đã thăng chức rồi.
Cô chủ động giới thiệu: “Cha ơi, người thủ trưởng này đã từng giúp đỡ con. Năm đó khi con bị gạt bán, ông ấy lập tức gọi điện thoại an ủi con, thậm chí còn nhờ người đưa con về nhà an toàn”.
Ông ấy cũng gọi điện cho các bộ phận liên quan và yêu cầu họ điều tra vụ việc một cách nghiêm ngặt.
Lạc Quốc Vinh nhanh chóng đứng dậy, ai đã từng giúp đỡ con mình đều là ân nhân. “Cảm ơn, cảm ơn ngài đã giúp đỡ Tiểu Di nhà tôi. Chuyện năm đó thật sự làm tôi sợ hãi... Đây là vận mệnh gì đây?"
Nhiếp Khôn Minh cũng rất kinh ngạc, năm đó ông ấy đã giúp đỡ Lạc Di, mấy năm sau Lạc Di lại cứu được cháu trai của mình, đây chính là vận mệnh thần kỳ.
Hai người bắt tay nhau trò chuyện nhiệt tình, cảm thấy vô cùng xúc động trước số phận này.
Sau khi cảnh sát giải thích vụ việc, Nhiếp Khôn Minh cảm xúc lẫn lộn: “Có vẻ như tôi nên làm nhiều việc tốt hơn rồi, nói không chừng có thể giúp được bản thân mình.”
Lúc đó ông ấy để ý tới Lạc Di thông minh, đáng tiếc vì vấn đề thành phần nên không thể tuyển được cô, phải nói đây là một chuyện rất đáng tiếc.
“Giáo sư Tiêu, Tiêu Thanh Bình, cảm ơn mọi người.”
.